Khi Chúc Khải Sâm dừng xe lại trước hàng rào gỗ bên ngoài nhà hàng thì vừa đúng 6 giờ 58.
Chúc Khải Sâm thò đầu nhìn bốn phía xung quanh, nói: "Này, cậu chọn nơi này cũng sang trọng đấy nhỉ, cậu thích ăn ở nhà hàng như này lắm à?"
"Cậu cứ coi như tôi tới ăn cơm chay đi."
Chúc Ôn Thư cảm thấy thời gian không còn sớm nữa nên lười nói những lời vô nghĩa với anh ta, vội vội vàng vàng xuống xe đi về phía nhà hàng.
Nhà hàng bài trí theo phong cách Trung Quốc, ánh đèn không rõ lắm hơi mờ, có một tấm bình phong dài năm mét che gần hết cửa sổ khiến cho trong phòng càng thêm tĩnh mịch.
Chúc Ôn Thư đi theo người quản lý sảnh chính tới phòng ăn riêng. Khi đi qua chiếc cầu nhỏ ở suối nhân tạo, cô lấy điện thoại ra xem một chút.
Gần bảy giờ rồi mà Lệnh Sâm còn chưa gửi tin nhắn, không biết anh đã tới chưa.
Nghĩ vậy, cô vừa đi vừa gõ chữ.
【Chúc Ôn Thư: Anh tới chưa?】
【c: Còn chưa ra khỏi cửa.】
【Chúc Ôn Thư:?】
Cô dừng bước lại.
Người này không có ý thức về thời gian à?
【Chúc Ôn Thư: Không phải chúng ta đã hẹn bảy giờ sao?】
【c: Đúng.】
【Chúc Ôn Thư: Vậy xin hỏi bên anh hiện tại mấy giờ rồi?】
Vừa gửi tin nhắn này đi, người quản lý sảnh chính bỗng dừng lại, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng trước mặt ra.
Chúc Ôn Thư thoáng nhìn vào, Lệnh Sâm mặc đồ đen lười biếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-den-xem-concert-cua-toi/3386505/chuong-10.html