Chúc Ôn Thư thật sự hối hận tại sao bản thân phải đồng ý giúp Chúc Khải Sâm.
Hay nói đúng hơn là, tại sao cô lại muốn tránh rắc rối mà liên hệ trực tiếp với Lệnh Sâm.
Bỏ đi.
Chúc Ôn Thư thở dài, thẳng thừng cắt đứt đề tài này.
【Chúc Ôn Thư: Anh cứ coi như tôi chưa từng hỏi đi.】
Lệnh Sâm không nhắn lại.
Mặt trời mùa thu sáng chói, những tia sáng nhỏ bé xuyên qua cửa sổ hắt xuống bàn làm việc, có giáo viên xuống lầu hái hoa quế rồi mang lên, làm cả văn phòng đều tràn ngập mùi hương thanh nhẹ thoang thoảng.
Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả công việc vụn vặt cũng trở nên ít phiền toái hơn hẳn.
Chúc Ôn Thư ngân nga nhẹ nhàng, chữa bài tập về nhà xong, cô mở To Do List ra và đánh dấu vào mục cần làm đầu tiên trong đó.
Mục tiếp theo là chuẩn bị bài tập ngữ văn cho kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, sau đó gửi qua nhóm trên Dingtalk.
Vốn dĩ tâm tình đang thoải mái, nhưng khi gửi nội dung bài tập cho phụ huynh, tâm tình ấy lại đột nhiên như bị một tầng sương mù bịt kín.
Bài tập cho kỳ nghỉ từ trước tới nay đều do tổ bộ môn nhất trí sắp xếp. Bài tập ngữ văn của kỳ Quốc Khánh lần này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là yêu cầu học sinh viết một bài du ký* nhỏ.
*Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy khi đi du lịch.
Chẳng qua là tưởng tượng trong bài tập của mấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-den-xem-concert-cua-toi/3386502/chuong-7.html