"Thiến Thiến," Lê Chỉ nhìn Thần Hi, Thần Hi lại chốp mi mắt nhìn lại, Lê Chỉ nhẹ nhàng hỏi,"Em có lạnh không?"
Thần Hi vẻ mặt khó hiểu: "?"
Trong đại sảnh được sưởi ấm hoàn toàn, làm sao có thể lạnh được?
Lệ Chi nhếch lên khóe miệng một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Mặc áo vào đi."
Quá phóng, mọi người đều đang nhìn.
Lê Chỉ luôn là trung tâm của sự chú ý, không ai có thể rời mắt khỏi cô sau khi Thần Hi xuất hiện.
Bây giờ hai người cư xử rất thân mật, đặc biệt là Thần Hi, người gần như đang nằm trong vòng tay của Lê Chỉ.
Mọi người công khai nhìn hoặc là ngấm ngầm nhìn chằm chằm hai người, trong đầu điên cuồng gào thét, đoán xem bọn họ có quan hệ gì.
Hào môn thật loạn.
"..."
Thần Hi im lặng, đầy người táo ý tiêu tán không còn một mãnh.
Lê Chỉ tuy nói như vậy nhưng vẫn đặt tay lên eo Thần Hi, chân thành khen ngợi: "Hôm nay em thật xinh đẹp."
Giống như nàng tiên cá nổi lên từ mặt nước trong đêm trăng sáng, bộ váy trắng bạc trên người là chiếc đuôi cá thanh lịch gợi cảm, ngân quang chuyển động, kích thích nhân tâm.
Thần Hi lại vui vẻ lên, nâng thân váy xoay một vòng, dè dặt khoe ra: "Đẹp sao"
Lê Chỉ mỉm cười, ánh mắt không thể rời khỏi cô ấy.
Cô như thế nào lại cảm thấy Thần Hi nghèo?
Khí chất này rõ ràng là của một công chúa.
Lê Chỉ cẩn thận hồi tưởng một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-da-cho-qua-nhieu/3377420/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.