Bà Văn nhanh chóng tỉnh dậy trong phòng khách, mặc dù vẫn còn nghẹn ngào nhưng tâm trạng của bà đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. 
“Đó đúng là con gái Hinh Hinh của tôi.” 
Cô nhẹ nhàng nói, đôi tay gầy gò xanh xao nắm chặt lấy người quản gia bên cạnh. 
“Ông Lộ, giúp tôi, tôi muốn ngồi dậy.” 
“Thưa bà, bà nên nằm và nói, nếu cần tôi sẽ thay bà trả lời câu hỏi. Bà có thể bổ sung nếu điều tôi nói là không chính xác.” 
“Cảm xúc của bà không ổn định, sự thay đổi tâm trạng quá mức có thể làm ảnh hưởng đến tim của bà.” 
Quản gia nhẹ nhàng nói. 
Bà Văn gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch. 
“Cô pháp y, ông Lộ đã làm việc trong nhà tôi nhiều năm, ông ấy nhìn Hinh Hinh từ bé đến lớn, cũng biết rõ chuyện của con bé.” 
Ngay khi tên con gái được nhắc đến, bà lại đau lòng không khỏi đỏ mắt lần nữa, vẻ mặt đau khổ cùng tuyệt vọng không thể che giấu. 
Rõ ràng bà không thể trả lời câu hỏi như thế này, cuối cùng Cận Hải Dương đề nghị ba người đổi sang phòng khác nói chuyện, để Bùi Diệu và Cao Đại Thượng đi cùng bà Văn nghỉ ngơi một lát, để nguôi ngoai trước cú sốc khi mất đi con gái yêu. 
“Tôi tên Lộ Trung Quân. Tôi làm quản gia cho nhà họ Văn, tôi làm việc ở nhà họ Văn từ năm 20 tuổi. Ba tôi là thư ký của lão gia.” 
Người đàn ông trung niên nghiêm túc và trầm tĩnh nói. 
“Phu nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562366/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.