Cận Hải Dương nhìn chằm chằm bóng lưng xa dần một hồi, sau đó xoay người cười nói với Thẩm Lưu Bạch.
“Anh đã thấy gì?”
Giáo sư Thẩm đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nghi ngờ nhìn anh.
Bây giờ cô có thể dễ dàng nhận ra những chi tiết nhỏ của người đàn ông này.
Ánh mắt của anh thoáng động một cái, ngay sau đó lại chuyển thành đôi mắt trong veo, chắc là đã tìm được thứ gì đó.
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của cô, người đàn ông lại ung dung để cô tò mò.
“Anh đói bụng, đi ăn cơm trước.”
Vừa nói, anh vừa chỉ vào đầu mình, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ trêu ghẹo.
“Em biết đấy, ở đây cần năng lượng để hoạt động, nếu em không cho ăn thì sẽ không làm được việc.”
Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của anh, cô gái thật muốn khinh bỉ anh, cũng không tiếp tục hỏi.
Nhà hàng địa phương mà Cận Hải Dương chọn rất ngon, cuối tuần rất đông người, nhiều người đứng ở cửa chờ bàn.
“Hay đổi quán khác đi, không phải anh đói sao?”
Nhìn thấy hàng dài người, Thẩm Lưu Bạch khẽ cau mày, vừa muốn rời đi vừa kéo ống tay áo của người đàn ông, nhưng lại bị cánh tay đang vươn ra của người đàn ông chặn lại.
“Không sao, chúng ta cứ vào đi.”
Nói xong, anh đưa cô đi thẳng đến trước nhà hàng, người phục vụ đi tới kiểm tra mã số đặt chỗ của anh, sau đó dẫn hai người đến một phòng riêng dưới ánh mắt ghen tị của tất cả những người trong phòng chờ.
“Anh đã đặt chỗ trước rồi hả?”
Thẩm Lưu Bạch chợt nhận ra.
Chẳng trách anh nói muốn đến đây, hóa ra là đã tính trước.
Người đàn ông hào phóng gật đầu, không ngại bị vạch trần những thủ đoạn tinh vi của mình.
“Sau khi kết thúc công việc, anh đại khái ước lượng tiến độ công việc của em, sau đó sẽ đặt trước một chỗ.”
Anh nói đơn giản, Thẩm Lưu Bạch liền tin tưởng.
Nếu những người xếp hàng bên ngoài nghe thấy điều này, họ chắc chắn sẽ nhảy dựng lên vì tức giận.
Việc đặt chỗ của nhà hàng này cực kỳ đông, đặc biệt là vào thời gian ăn tối cuối tuần, nếu không đặt trước một tuần sẽ hoàn toàn không còn chỗ trống, làm sao có thể gọi điện đặt chỗ là có liền?
Sau khi các món ăn đã chuẩn bị xong, Thẩm Lưu Bạch không nhịn được tò mò mà hỏi lại câu trước.
“Anh tìm được cái gì?”
Người đàn ông càng ra vẻ như thế này, trong lòng cô càng tò mò, như thể bị mèo con cào nhẹ vậy, cô nóng lòng muốn biết ngay câu trả lời.
Cận Hải Dương hiếm thấy tâm trạng gấp gáp như vậy, anh liền muốn trêu chọc cô một lần nữa.
Anh từ từ đưa thức ăn vào miệng, chuyên tâm phục vụ món ăn của cô, tiện thể nói cho cô về lịch sử của những món ăn này, dù sao anh cũng đi một vòng, chỉ là không nói ra những gì cô muốn hỏi.
“Ăn thử món xào này đi, rất thanh đạm, nhất định em sẽ thích.”
“Món canh này cũng ngon, theo truyền thuyết thời nhà Minh…”
Thẩm Lưu Bạch bắt đầu chịu đựng hành vi trẻ con của anh, nhưng khi nhìn thấy bát của mình càng ngày càng cao, biến thành một ngọn đồi nghiêng ngả, người khơi màu vẫn là vô tình tiếp tục, cuối cùng cô cảm thấy có chút không thoải mái.
“Đủ rồi.”
Đũa của cô đặt trên tay anh, cô nhanh chóng bảo vệ bát đĩa của mình, cảnh giác nhìn anh.
“Được rồi, đủ rồi, em sẽ không thể ăn thêm được nữa.”
Người đàn ông mỉm cười và thu đũa lại.
“Cái gì không ăn được … Em có dạ dày chim sao? Em ăn có một chút như thế, khi nào anh mới có thể đợi được em khỏe mạnh hơn chứ?”
Thẩm Lưu Bạch đỏ mặt, lập tức hiểu được ý tứ của tên lưu manh này.
Nói cũng lạ, trước đây cô rất hay chậm hiểu và bực tức với kiểu chơi chữ như vậy, nhưng kể từ khi ở cùng tên lưu manh này, không hiểu sao cô đã học được rất nhiều điều, còn hiểu được nhiều điều chỉ trong vài giây.
“Khụ.”
Để ngăn cản tên này nói tiếp, giáo sư Thẩm ho nhẹ một tiếng, sau đó thẳng thừng đổi chủ đề.
“Nhắc mới nhớ…thật ra anh đã nhìn thấy cái gì?”
Khuôn mặt thanh tú của cô phủ một lớp ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh hiện ra yên tĩnh thanh bình dưới ánh đèn dịu dàng trên đầu, người đàn ông nhìn cô cảm thấy trong lòng bùng lên một sự mềm mại.
Lần này, anh không thừa nước đục thả câu nữa mà vui vẻ tiết lộ câu trả lời.
“Thật sự không có gì.”
“Mưu Vân Nhiên mà em gặp lúc trước, chắc là người chúng ta cần tìm, ít nhất anh ta có quan hệ với Vương Tinh Kinh.”
Nghe anh nói vậy, trong mắt cô gái thanh tú hiện lên một tia thất vọng.
Mưu Vân Nhiên là bạn trai của Vương Tinh Kinh, thật ra trong lòng cô cũng có suy đoán, dù sao tên giống nhau, lai lịch giống nhau, cùng là vũ công, đều rất giống Mưu Vân Nhiên mà cô từng gặp.
Nhưng cô không có bằng chứng trong tay.
Từ tai nạn của Vương Tinh Kinh đến việc xác định thi thể, người đàn ông đáng lẽ thân thiết nhất với người chết lại không xuất hiện, điều này vốn đã rất đáng nghi ngờ.
“Chiều nay anh ấy đến phân cục rồi à?”
Thẩm Lưu Bạch theo bản năng hỏi một câu, không đợi Cận Hải Dương trả lời, cô đã phủ nhận lời nói của chính mình.
“Không thể, nếu Mưu Vân Nhiên chiều nay đến đã gặp anh, tại sao vừa rồi lại giả vờ không quen biết? Như vậy không phải càng đáng nghi sao?”
Nghe những gì cô nói, người đàn ông mỉm cười và lắc đầu.
“Không có, Mưu Vân Nhiên chưa đến.”
Anh nói nhẹ nhàng, vươn tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gõ vài lần vào màn hình, hiện lên một hình ảnh.
“Vừa rồi không phải anh hỏi Đổng Mập một tấm ảnh sao? Cậu ấy tưởng anh hứng thú với Dream World, nên đã gửi cho anh một tấm vé xem biểu diễn, còn có một tờ áp phích quảng cáo.”
“Nhìn này, đây không phải là Mưu Vân Nhiên chúng ta vừa gặp sao?”
Những ngón tay mảnh khảnh, mạnh mẽ của anh chỉ vào một người đàn ông đang xoay tròn trên tấm áp phích.
Dù là ảnh toàn thân nhưng nhờ điện thoại di động độ nét cao của Đổng Võ Nhất, hai người vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của vũ công.
Chắc chắn, đó là Mưu Vân Nhiên!
“Nhìn lại đây.”
Cận Hải Dương chỉ vào khẩu hiệu trên đầu áp phích.
Cú va chạm giữa cổ điển và hiện đại!
Tinh Vũ Tập – Jazz Dance Studio đồng hợp tác tạo ra tác phẩm cải biên huyền huyễn Hồ Thiên Nga mới nhất được biểu diễn tại hội quán Dream World!
Bên dưới tiêu đề cũng được in lời giới thiệu của các diễn viên và lời giới thiệu của những người biểu diễn chính.
Trong số đó, khi giới thiệu nam diễn viên vai hoàng tử đều đánh dấu Mưu Vân Nhiên – Tinh Vũ Tập.
Còn nữ diễn viên đóng vai công chúa thiên nga có phần giống với cô gái tóc dài vừa đi bên cạnh Mưu Vân Nhiên.
Người đăng quảng cáo giới thiệu cô ấy là “Ti Ti” mà không tiết lộ họ thật của cô ấy, cũng không cho biết cô ấy thuộc Tinh Vũ Tập hay Jazz Dance Studio.
Điều khiến Thẩm Lưu Bạch chú ý nhất chính là dấu hiệu sư tử mà cô trông rất quen thuộc.
Không giống như những con sư tử trong Dream World, con sư tử trên tấm áp phích đối mặt với nhau bằng bốn chân, giống hệt như những gì cô mô tả trước đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]