Chương trước
Chương sau
Thẩm Lưu Bạch hoàn toàn bất ngờ trước những gì anh nói.

Cô ngây người nhìn vẻ mặt tha thiết của người đàn ông trước mặt, không biết nên nói gì tiếp.

Thời gian trôi qua, nụ cười trên mặt Vệ Nguyên dần dần mờ đi, anh thở dài một hơi, cuối cùng phá vỡ sự im lặng của khoảnh khắc này.

“Em…đúng là chưa từng nghĩ tới…”

Anh đưa mắt đi chỗ khác có chút thất vọng.

“Tại sao?”

“Xung quanh em hiếm khi có người khác phái, anh ở cùng em lâu nhất, tại sao em chưa từng nhìn đến anh?”

“Hay…vì đội trưởng đội hình sự kia?”

Anh đã điều tra, cô và người đàn ông đó chỉ mới quen nhau năm ngoái, mối quan hệ ngắn ngủi như vậy chẳng thấm vào đâu so với mối quan hệ kéo dài mấy chục năm của anh, anh cảm thấy cô chỉ là nhất thời bị mê hoặc, sẽ sớm tỉnh lại.

Không ngờ rằng cô lại đắm chìm sâu như vậy.

Thẩm Lưu Bạch không muốn trả lời câu hỏi này.

Nếu nói quá nhiều, sợ sẽ làm tổn thương đối phương, nếu nói quá ít, có thể biến thành hy vọng ảo tưởng.

Nhưng Vệ Nguyên không muốn từ bỏ, anh lại cố chấp hỏi lại, buộc cô phải trả lời.

“Không, không liên quan gì đến anh ấy.”

Cô quay đầu lại, nghiêm túc nói.

“Có hay không có Cận Hải Dương, anh vẫn là bạn bè của em.”

Không có gì hơn.

Khi còn nhỏ, anh là người bạn duy nhất của cô, là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đơn điệu và nguy hiểm của cô.

Nhưng tia sáng này chỉ là hư vô, có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể cho cô cảm giác an toàn.

Cô sẵn sàng ngoại lệ để giữ liên lạc với người bạn có liên quan đến quá khứ này, hơn nữa vì tình cảm còn sót lại từ quá khứ, không liên quan gì đến tình cảm nam nữ.

“Bạn bè?”

Vệ Nguyên nở một nụ cười.

“Nhưng anh không muốn chỉ là bạn của em…”

Anh thở dài, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nhìn cô gái trước mặt với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

“Âm Âm, trước đây em không biết. Bây giờ chúng ta đã làm rõ rồi, anh muốn em suy nghĩ về anh.”

“Đừng vội vàng quyết định, không phải người xưa có câu châm ngôn: “Ngày dài mới biết lòng người (*)” sao, chúng ta quen nhau lâu như vậy, em biết tính tình của anh mà.”



“Anh thừa nhận rằng anh Cận là một người đàn ông có năng lực, nhưng anh không nghĩ tính cách của anh ấy phù hợp với em. Hai người đều là những người cố chấp, không bổ sung cho nhau.”

“Nghĩ kỹ lại đi, nếu như sau một năm em nói cho anh biết chính là anh ta, anh sẽ thành tâm chúc phúc cho em.”

“Nhưng bây giờ…”

Anh lắc đầu.

“Quá ngắn, quá qua loa, em biết đấy, con người có nhiều mặt, có thể em không nhìn thấy hết.”

Đối với những gì anh nói, Thẩm Lưu Bạch không còn cách nào khác nên không nói gì.

Cô im lặng cúi đầu uống một ngụm nước trái cây, ánh mắt bắt đầu đảo quanh trong vô thức.

Đúng lúc này, đèn trong rạp đột nhiên tắt ngấm.

Một âm thanh du dương của đàn cello vang lên, một cặp vũ công nam và nữ xuất hiện trước đám đông khi đèn sân khấu dần dần bật sáng.

Họ mặc trang phục múa ba lê, kèm theo tiếng nhạc trầm bổng du dương, họ diễn phân khúc 2 của Hồ Thiên Nga 2, hoàng tử và công chúa khiêu vũ trên sân khấu, điệu múa rất đẹp và tao nhã.

“Họ cải biên vở Hồ Thiên Nga, nghe nói phản ứng rất tốt.”

Thông qua vở diễn, Vệ Nguyên cuối cùng đã đảo ngược bầu không khí khó xử đến buồn tẻ trước đó.

“Anh từng xem vũ công hoàng tử này đóng phiên bản đầy đủ của Hồ Thiên Nga, anh ấy từng là vũ công múa ba lê ở vũ đoàn Nhà hát New York, rất giỏi.”

“Sau này nghe nói anh ấy trở về Hoa Quốc phát triển, anh thấy có chút đáng tiếc, dù sao môi trường múa ba-lê ở Hoa Quốc không tốt bằng ở nước ngoài …”

Anh đang nói chuyện thì đột nhiên ánh đèn trên sân khấu lại thay đổi, màu vàng nhạt dịu dàng dần mờ đi, thay vào đó là màu tím quyến rũ và bí ẩn.

Điều thay đổi đồng thời là chuyển động của các vũ công trên sân khấu.

Đó không còn là điệu múa ba lê chính thống, tiếng đàn cello được thay thế bằng guitar điện, sau tiếng trống dồn dập, một cô gái trong trang phục hở hang hiện đại xuất hiện.

Thứ cô chọn không phải là múa ba lê, mà là điệu jazz đầy mê hoặc, động tác gợi cảm tràn đầy mạnh mẽ, từng bước một tiến đến hoàng tử ở trung tâm sân khấu.

Lúc đầu hoàng tử có chút choáng ngợp, nhưng dần dần, không biết có phải do cảm động trước sự dụ dỗ của cô gái nhạc jazz hay không, một chút sau đã rời khỏi bên cạnh công chúa thiên nga mà nhào vào vòng tay của cô gái nhạc jazz.

Trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, hoàng tử và các cô gái nhạc jazz cùng nhảy, những động tác nóng bỏng cùng màn biểu diễn mạnh mẽ đã tạo ra làn sóng vỗ tay từ khán giả phía dưới.

Tiết mục này kết thúc sớm, tiết mục tiếp theo là màn biểu diễn nhào lộn nhưng vẫn vô cùng đặc sắc, không khí của cả buổi biểu diễn sôi nổi và khơi dậy trọn vẹn cảm xúc của khán giả.

Thẩm Lưu Bạch bị thu hút khi một bóng người gầy gò đi tới, ngồi xuống ghế đối diện với cô.

Đây là một người trẻ tuổi hơn Vệ Nguyên, nhìn không rõ mặt, nhưng từ cách đi đứng thì nên xuất thân là một vũ công.

“Jaden, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông cười nói với Vệ Nguyên.

Anh ta liếc nhìn Thẩm Lưu Bạch đang ngồi đối diện, cười chọc ghẹo.



“Đây là bạn gái mới của cậu à?”

“Cái gì mà mới? Tôi có bạn gái hồi nào? Đừng nói nhảm!”

Vệ Nguyên cười đánh cho anh một cái, cảnh cáo nửa đùa nửa thật.

Người thanh niên bất ngờ.

“Có phải cô gái lần trước theo đuổi cậu ở New York…”

Anh chưa kịp nói xong thì đã thấy Vệ Nguyên nghiêm mặt nói.

“Không phải.”

“Tôi vẫn luôn chỉ thích một người, đừng đổ oan cho tôi.”

Nghe vậy, người thanh niên lập tức hiểu ra, lại liếc nhìn Thẩm Lưu Bạch, sau đó quay đầu đối với Vệ Nguyên giơ ngón tay cái lên.

“Âm Âm, đây là vũ công hoàng tử vừa rồi, tên là Mưu Vân Nhiên, Ray.”

“Ray, đây là bạn thời thơ ấu của tôi cũng là người trong lòng của tôi Thẩm Lưu Bạch, cậu có thể gọi cô ấy là Sh…”

Chưa nói xong, lời nói của Vệ Nguyên đột nhiên bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.

“Có thể gọi tôi là Lưu Bạch hoặc Tiểu Thẩm, chào anh Mộ.”

Thẩm Lưu Bạch nhẹ nhàng nói.

Vẻ mặt của Vệ Nguyên lộ ra vẻ bàng hoàng, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh và tiếp tục mỉm cười giới thiệu hai người.

“Ray nhảy rất giỏi, buổi diễn lần này cũng rất đặc sắc. Tôi vừa xem, so với khi cậu ở New York cũng không có gì khác, vẫn đang ở trạng thái đỉnh cao.”

Nghe anh nói, Mưu Vân Nhiên mỉm cười, khóe miệng cong cong không giấu được sự mất mác.

“Đây mà là vũ kịch gì, chỉ để kiếm miếng cơm ăn thôi.”

Trong giọng nói của anh ta, có một chút sự khinh thường.

“Thứ này chẳng ra gì cả, nếu không phải để kiếm sống, khi nhảy tôi cũng rất hổ thẹn.”

“Nói đến đây, tôi muốn hỏi cậu một câu nữa, tại sao cậu lại đột ngột về nước khi đang nhảy rất tốt tại Nhà hát New York?”

Vệ Nguyên có chút nghi ngờ hỏi.

“Với trình độ của cậu, việc trở thành vũ công trưởng trong một vũ đoàn lớn ở Hoa Quốc là không thành vấn đề. Tại sao cậu lại muốn đến với một nhóm biểu diễn như vậy?”

(*)Câu này được trích từ câu: Lộ dao tri mã lực, sự cửu kiến nhân tâm: Đường dài mới biết sức ngựa, Việc lâu ngày mới thấy lòng người.

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.