Thẩm Lưu Bạch hoàn toàn bất ngờ trước những gì anh nói.
Cô ngây người nhìn vẻ mặt tha thiết của người đàn ông trước mặt, không biết nên nói gì tiếp.
Thời gian trôi qua, nụ cười trên mặt Vệ Nguyên dần dần mờ đi, anh thở dài một hơi, cuối cùng phá vỡ sự im lặng của khoảnh khắc này.
“Em…đúng là chưa từng nghĩ tới…”
Anh đưa mắt đi chỗ khác có chút thất vọng.
“Tại sao?”
“Xung quanh em hiếm khi có người khác phái, anh ở cùng em lâu nhất, tại sao em chưa từng nhìn đến anh?”
“Hay…vì đội trưởng đội hình sự kia?”
Anh đã điều tra, cô và người đàn ông đó chỉ mới quen nhau năm ngoái, mối quan hệ ngắn ngủi như vậy chẳng thấm vào đâu so với mối quan hệ kéo dài mấy chục năm của anh, anh cảm thấy cô chỉ là nhất thời bị mê hoặc, sẽ sớm tỉnh lại.
Không ngờ rằng cô lại đắm chìm sâu như vậy.
Thẩm Lưu Bạch không muốn trả lời câu hỏi này.
Nếu nói quá nhiều, sợ sẽ làm tổn thương đối phương, nếu nói quá ít, có thể biến thành hy vọng ảo tưởng.
Nhưng Vệ Nguyên không muốn từ bỏ, anh lại cố chấp hỏi lại, buộc cô phải trả lời.
“Không, không liên quan gì đến anh ấy.”
Cô quay đầu lại, nghiêm túc nói.
“Có hay không có Cận Hải Dương, anh vẫn là bạn bè của em.”
Không có gì hơn.
Khi còn nhỏ, anh là người bạn duy nhất của cô, là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đơn điệu và nguy hiểm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562265/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.