Ngay khi nói ra những lời này, phòng bệnh nhỏ trong phút chốc chìm vào im lặng.
Thẩm Lưu Bạch thở dài.
“Cận Hải Dương, thật ra em cũng biết.”
“Cách nơi chúng ta ở chỉ có chục mét, nếu nhận được tin nhắn như lời anh nói mà phát hiện có chuyện không hay, anh không thể đợi em nói chuyện xong với Thôi Thư Ny rồi mới xông vào.”
“Chẳng phải anh luôn muốn biết về quá khứ của em sao? Tại sao anh không vào?”
Nghe cô nói vậy, miệng người đàn ông hơi mím lại, mắt nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
“Cách cánh cửa, không nghe thấy gì à.”
Thẩm Lưu Bạch nói tiếp.
“Lúc anh đi vào, đúng lúc nghe thấy Thôi Thư Ny nói ra thân phận của em, sao anh lại dừng lại?”
“Anh định lao vào …”
Người đàn ông chậm rãi mở miệng, trong giọng nói đột nhiên có chút âm u, có chút chua xót.
“Đang định đạp cửa, liền nghe thấy Thôi Thư Ny la hét, anh biết em không có bị đánh.”
“Thành thật mà nói, anh rất muốn đi vào.”
“Anh thích em và muốn biết mọi thứ về em, anh muốn biết về em hơn bao giờ hết.”
Anh có chút ngượng ngùng sờ lên đầu, tựa như không quen với những lời yêu đương trực tiếp như vậy, không khỏi quay mặt sang một bên, xấu hổ nhìn cô.
“Nhưng anh tự biết đức hạnh của mình.”
“Anh sẽ phải đợi cho đến khi chính em sẵn sàng nói với anh.”
“Bằng không, anh sợ mình không thu tay lại được.”
Lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562259/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.