Mưa càng lúc càng nặng hạt, tầm nhìn bị màn mưa che mịt mờ, xe chạy trên đường núi rất khó khăn.
Tin tức không sai, tuy đảo Bạch Sa không lớn nhưng địa hình quanh co hiểm trở trập trùng, khó có vùng đất nào bằng phẳng.
Mấy trăm năm trước bọn cướp biển cũng thích nơi này, núi cao rừng rậm, dễ phòng thủ, khó tấn công, trên núi có sản vật trù phú, nếu không vì địa thế phức tạp nơi này đã không bị trì hoãn phát triển du lịch đến ngày nay.
“Xa như vậy…”
Người đàn ông tóc khói thời trang thì thầm.
“Sắp đến rồi, qua cánh rừng này sẽ đến.”
Ám Dạ Phi Tinh quay đầu cười nói.
Vừa dứt lời, tài xế đột ngột phanh gấp, những người trên xe theo quán tính đập đầu về phía trước, một số người kinh hãi hét lên.
“Chết tiệt, muốn chết cũng đừng liên lụy người khác!”
Người lái xe tức giận mắng chửi.
Thẩm Lưu Bạch bị Cận Hải Dương ôm vào trong tay, tuy rằng không bị thương, nhưng hơi giật mình, tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Đúng lúc phanh gấp, người đàn ông bên cạnh theo bản năng quay lại bảo vệ cô.
Hai tay anh đỡ cột sống cổ và đầu cô, anh dùng vai để giảm bớt cú sốc bất ngờ, nhưng anh thì bị đập mạnh vào lưng ghế trước.
“Em không sao chứ?”
Anh trầm giọng hỏi.
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Tôi ổn, anh thì sao?”
Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận rằng không có gì, anh cười nói.
“Không sao, đây thì tính là cái gì!”
Lúc này những người trên xe đã bắt đầu chửi bới.
Một số cho rằng tài xế lái xe quá nhanh quá bạo, cũng có người mắng người qua đường vừa rồi mắc bệnh, bầu không khí vốn dĩ yên lặng như nước đọng lại trở nên sôi nổi.
Người lái xe cũng rất oan ức.
“Chỗ rẽ này rất sát khiến tôi không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mặt. Làm sao tôi biết được người này tự nhiên nhảy ra ngoài!”
“Đây là làn đường dành riêng cho xe cơ giới, thường không có người đi bộ, rất nguy hiểm!”
Bởi vì có đối tượng để mắng chửi, cùng với không khí sôi nổi của Ám Dạ Phi Tinh, quãng đường còn lại mọi người cũng quen thuộc hơn.
Chín người chơi ban đầu, ngoài Chu Mạn, người mà Cận Hải Dương Thẩm Lưu Bạch đã sớm biết, còn có hai nữ và sáu nam.
Anh chàng sành điệu tóc màu khói có tên trên mạng là Cà Chạy Vội, tự nhận mình 22 tuổi, vẫn đang là sinh viên đại học, tham gia vào nhóm thông qua board game Face Kill.
Người đàn ông thô tục là Hồng Thành Tiểu Soái, anh ta tự xưng là một nhà môi giới bảo hiểm, không rõ tuổi tác, anh ta bắt đầu bán bảo hiểm sau khi làm quen với mọi người, anh ta có vẻ không hứng thú lắm với trò chơi.
Người đàn ông u ám là Cửu Sát Vô Xá, không biết tình huống kia, dường như cũng không có ý định giao lưu với người khác, ngay cả tên của anh ta cũng là Ám Dạ Phi Tinh nói.
Hai người còn lại, là Messi và Hòa Thượng Thích Ăn Thịt, dường như họ là đồng nghiệp của nhau. Hòa Thượng Thích Ăn Thịt lớn tuổi hơn, trông như 35 tuổi, hào hoa phong nhã, như một phần tử trí thức. Messi thì cao to cường tráng, tuy rằng nhỏ tuổi hơn Hòa Thượng Thích Ăn Thịt, nhưng anh ta cũng là một người hơn 30 tuổi, tính tình rất hoạt bát.
Tiểu Hoan Hoan và Hùng Hùng Bất Ái đều là nữ sinh, chiều nay họ đã lên đảo, đang ở trong khách sạn đợi sẵn rồi.
“Hai người bạn mới tên là gì?”
Ám Dạ Phi Tinh cười hỏi.
“Ở đây chúng tôi đều sử dụng biệt danh, muốn nói tên thật của mình hay không thì tùy mọi người, không ép buộc. Nếu muốn mở rộng mạng lưới quan hệ thì có thể nói chuyện riêng”.
Nghe anh ta nói, mọi người trong xe đều nhìn sang hai người.
Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một câu trả lời rất không sáng tạo.
“Cứ gọi tôi là Bạch.”
“Ồ.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Tôi là Chồng Của Bạch.”
“Phốc—”
Mọi người cười phá lên.
Thẩm Lưu Bạch giận dữ đánh Cận Hải Dương, hai má phồng lên nhỏ giọng nói với anh.
“Anh không được dùng tên đó!”
Nghe cô nói vậy, Cận Hải Dương vô lại nhún vai.
“Tại sao không được dùng tên này? Giáo sư Thẩm, em là ai của anh mà quản nhiều vậy?”
Anh nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Bạch, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn thấy cô dần dần bớt giận, cuối cùng cũng quay đầu đi chỗ khác.
“Dù sao thì anh cũng không được dùng tên đó, khó nghe lắm.”
Cô hơi tức giận nói.
Cận Hải Dương bật cười, vươn tay nắm lấy tay cô, lần lượt đan ngón tay mảnh khảnh vào giữa các ngón tay của cô, dõng dạc nói.
“Anh thấy tên này khá hay, nghe qua là thấy dễ hiểu.”
“Hơn nữa em cũng không mất mát gì, Bạch có một người chồng tốt…”
“Anh còn dám nói…”
Thẩm Lưu Bạch trợn mắt nhìn dáng ẻ lưu manh của anh, vẻ mặt chán ghét.
Bản thân cô cũng không biết mình có gì khác với vị giáo sư pháp y trầm mặc, xa cách kia, cả người cô đều toát ra khí chất hoạt bát.
Chu Mạn hâm mộ nhìn một hồi, sau đó im lặng quay đầu lại, không nói nữa.
Cô đã từng phải lòng đội trưởng đội cảnh sát Hình Sự này, tuy không phải là tình yêu sét đánh nhưng tình yêu mơ hồ của cô vẫn chưa bao giờ ngừng lại.
Cận Hải Dương có nét nam tính, quyến rũ khác hẳn với những hoa mỹ nam ngày nay, sự mạnh mẽ, bá đạo của anh có thể khiến phụ nữ mê mệt.
Giữa nam và nữ, nếu không phải gió đông lấn át gió tây thì là gió tây lấn át gió đông, Cận Hải Dương là người đứng đầu của đám đàn ông trong chuỗi thức ăn.
Cô nghĩ rằng cô có thể thử một chút, nhưng bây giờ có vẻ như không cần thiết nữa.
Anh ấy đã tìm thấy người mình muốn, từ ánh mắt của anh, có thể thấy anh ấy không thể nhìn thêm một ai khác.
Hai người thì thầm một lát, liền thấy xe rẽ vào một con đường núi tương đối bằng phẳng, dừng ở một sân nhỏ.
Đây là một biệt thự 3 tầng có 12 phòng, có cầu thang hai bên để lên xuống, chính giữa tầng 1 là phòng khách rộng lớn, đủ để mở một bữa tiệc nhỏ.
Diện tích mỗi phòng không lớn nhưng đều được thiết kế có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, bên ngoài cửa sổ có sân thượng nhỏ, từ đó có thể ngắm nhìn cảnh núi non trùng điệp.
“Tổng cộng có 11 người, có 12 phòng, tại sao chúng tôi phải ở chung một phòng?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]