Mưa càng lúc càng nặng hạt, tầm nhìn bị màn mưa che mịt mờ, xe chạy trên đường núi rất khó khăn.
Tin tức không sai, tuy đảo Bạch Sa không lớn nhưng địa hình quanh co hiểm trở trập trùng, khó có vùng đất nào bằng phẳng.
Mấy trăm năm trước bọn cướp biển cũng thích nơi này, núi cao rừng rậm, dễ phòng thủ, khó tấn công, trên núi có sản vật trù phú, nếu không vì địa thế phức tạp nơi này đã không bị trì hoãn phát triển du lịch đến ngày nay.
“Xa như vậy…”
Người đàn ông tóc khói thời trang thì thầm.
“Sắp đến rồi, qua cánh rừng này sẽ đến.”
Ám Dạ Phi Tinh quay đầu cười nói.
Vừa dứt lời, tài xế đột ngột phanh gấp, những người trên xe theo quán tính đập đầu về phía trước, một số người kinh hãi hét lên.
“Chết tiệt, muốn chết cũng đừng liên lụy người khác!”
Người lái xe tức giận mắng chửi.
Thẩm Lưu Bạch bị Cận Hải Dương ôm vào trong tay, tuy rằng không bị thương, nhưng hơi giật mình, tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Đúng lúc phanh gấp, người đàn ông bên cạnh theo bản năng quay lại bảo vệ cô.
Hai tay anh đỡ cột sống cổ và đầu cô, anh dùng vai để giảm bớt cú sốc bất ngờ, nhưng anh thì bị đập mạnh vào lưng ghế trước.
“Em không sao chứ?”
Anh trầm giọng hỏi.
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Tôi ổn, anh thì sao?”
Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận rằng không có gì, anh cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562181/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.