Thái độ Thẩm Lưu Bạch kiên định, cuối cùng Cận Hải Dương cũng gật đầu đồng ý. 
Nếu chỉ có mình anh, anh sẽ không nói lời nào mà ở lại hiện trường canh giữ, nhưng một khi có thêm Thẩm Lưu Bạch, theo bản năng anh lại mềm lòng, không muốn cô vất vả như vậy. 
Nhưng đến bây giờ, bọn họ thật sự không có sự lựa chọn nào khác, lực lượng giám sát tại hiện trường có hạn, nếu có người lẻn vào tiêu hủy chứng cứ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. 
Thẩm Lưu Bạch gọi điện thoại đến phòng trực giải thích sự tình, đồng nghiệp trực ban liền đồng ý mang dụng cụ đến, hai người quyết định ở lại đây một lát. 
“Xin lỗi, vì sơ suất của tôi, tôi đã làm cho anh vất vả rồi.” 
Sau một hồi im lặng, Thẩm Lưu Bạch đột nhiên lên tiếng. 
Cô đang dựa vào bức tường trong phòng khách, mặc một chiếc áo khoác lớn rõ ràng là không vừa vặn, trông giống như một động vật nhỏ bị mắc kẹt. 
Đôi mắt của người đàn ông hơi tối hơn. Anh phát hiện mình thật sự thích nhìn thấy cảnh tượng như vậy. 
Quần áo của anh bao quanh cô, cũng giống như cơ thể anh bao quanh cô, khiến cô nhiễm đầy hơi thở của anh từ đầu đến chân. 
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên hơi mất tự nhiên, thân thể dường như bị mất khả năng khống chế. 
“Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi.” 
“Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ em là fan trinh thám đến để gây rối, ỷ mình biết chút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562166/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.