Mặc dù đã qua giờ ăn tối, nhưng khi hai người bước vào, nhà hàng vẫn đông người, nhìn thoáng qua cũng đã chật kín người.
Cận Hải Dương dắt Thẩm Lưu Bạch đi thẳng vào, nhân viên phục vụ ở đây dường như rất quen anh, nhìn thấy anh đi vào đều mỉm cười chào hỏi, một người cũng dẫn anhvào phòng riêng trong cùng.
Một lúc sau, một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi bước vào, người này có vẻ rất quen với Cận Hải Dương, vừa vào đã bắt tay với anh.
“Ồ, anh còn biết đường đến sao! Tôi tưởng Hải Đô lớn như vậy, anh bị lạc đường rồi chứ!”
Người đàn ông vừa cười vừa mắng.
Đội trưởng Cận cũng không tức giận, sau đó đáp trả bằng một cú đấm và nụ cười, rồi anh mới giới thiệu đối phương với Thẩm Lưu Bạch.
“Tiểu Bạch, tên nhóc này là Lưu Đại Bằng, có thể gọi cậu ấy là Đại Lưu, đây là chiến hữu trước đây của anh, cậu ấy mở cửa hàng này, tay nghề của cậu ấy là do ba cậu ấy truyền lại, hôm nay sẽ để em thử tay nghề của cậu ấy.”
Anh mơ hồ giới thiệu Thẩm Lưu Bạch, nhưng Lưu Đại Bằng đã hiểu được tâm tư của anh ngay, nháy mắt với anh một cái rồi cười nói.
“Xin chào cô Thẩm, tôi từng làm việc dưới trướng của đội trưởng Cận, cô cứ gọi tôi là Đại Lưu, tôi đã quen anh ấy hơn mười năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đi cùng một cô gái, rất hoan nghênh cô!”
Những lời này làm Thẩm Lưu Bạch hơi đỏ mặt, những lời này cô nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, chỉ có thể im lặng.
Người đàn ông trừng mắt nhìn Lưu Đại Bằng, nhưng trong lòng lại bấm một trăm cái like vì sự thức thời của bạn thân, đồng thời cười nói với Lưu Đại Bằng về những chủ đề khác.
Thẩm Lưu Bạch chỉ yên lặng ngồi một bên lắng nghe, vẻ ngượng ngùng trước đó đã biến mất, tuy rằng hai người đàn ông to lớn trước mặt không ngừng mỉa mai nhau, nhưng tình bạn bền chặt không thể che giấu được.
Sau khi cả hai trò chuyện một lúc, Lưu Đại Bằng đứng dậy đi vào sau bếp, nói rằng anh sẽ tự mình làm một vài món thật ngon.
Cận Hải Dương tươi cười gọi vài món, đều là những món vừa thanh đạm vừa tốt cho sức khỏe, hợp với phụ nữ, làm Lưu Đại Bằng nổi da gà.
Anh còn nhớ điều mà vị đội trưởng trẻ tuổi này coi thường nhất chính là loại ẻo lả, có lần anh ta còn cười nói với anh rằng một người đàn ông cao to sao phải gọi những “món nữ tính” như vậy, sao hôm nay lại thay đổi suy nghĩ rồi?
Nhìn cô gái vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh, Lưu Đại Bằng đột nhiên hiểu được.
Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý với Cận Hải Dương, đưa tay làm động tác cổ vũ rồi quay người để dành không gian riêng tư cho hai người.
“Anh có thật nhiều bạn.”
Thẩm Lưu Bạch có chút ghen tị nói.
Đây là lợi thế của việc lớn lên trong môi trường bình thường, ở mỗi thời điểm trong cuộc sống sẽ có một vài người bạn, bạn có thể chọn kết giao với những người phù hợp với tính cách và sở thích của mình, sau đó duy trì mối quan hệ này ngày một tốt hơn.
Không giống như cô, không có cơ hội như vậy.
Cô lớn lên trong viện nghiên cứu của ba mình, những người cô tiếp xúc ngoại trừ các nhân viên thì đều là đối tượng thử nghiệm, phạm vi rất hạn chế.
Nếu những người trong phòng thí nghiệm có thể được coi là người, cô sẽ có một vòng quan hệ khi đó, chỉ là người trong vòng này là chỉ huy và phục tùng, họ không thể giao tiếp, nói chuyện với họ không khác gì nói chuyện với chính mình.
Những ọc sinh của ba côthì trình độ của họ không khách gì những vật thí nghiệm, nhưng chính họ cũng không biết, họ chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ rằng mình có thể kiểm soát số phận của người khác!
Trên thực tế, tất cả mọi người đều giống nhau, đều là sản phẩm thí nghiệm của viện nghiên cứu mà thôi.
Cô đang suy nghĩ xuất thần nên không để ý người đàn ông ngồi đối diện đang nghiêm túc nhìn cô.
Cận Hải Dương thấy cô lơ đãng, trong lòng lại căng thẳng.
Anh cảm thấy mình nên tìm cơ hội gặp Đồ Hạo Nhiên, kể từ lần gặp đó, tâm trạng Thẩm Lưu Bạch có điều không ổn, trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết.
Anh là một người đàn ông có ham muốn kiểm soát cao, không thích những thứ vượt quá tầm kiểm soát của mình, anh ta có thể bao dung, thậm chí dung túng Thẩm Lưu Bạch, nhưng nó chỉ có giới hạn với cô mà thôi, hơn nữa sự dung túng này phải nằm dưới tiền đề cô thuộc về anh.
“À, buổi tối Đại Thượng gọi điện cho anh nói không tìm thấy điện thoại di động Vu Mỹ Ny ở nhà của cô ấy, tất cả ảnh trên mạng xã hội của cô ấy đều đã bị xóa, nên hiện tại chúng ta không thể xác định được Tô thiếu mà Vu Mỹ Ny nói có phải là Tô Bồi Hằng hay không. “
Anh cố ý nói về vụ án, điều này lập tức khiến Thẩm Lưu Bạch chú ý.
“Nhân viên kỹ thuật có nói nó bị xóa khi nào không?”
Cô hỏi một câu theo bản năng, ngay lập tức nhận được ánh mắt tán thưởng từ người đàn ông đối diện.
“Có hứng thú với điều này à?”
Cận Hải Dương rót cho cô một tách trà ấm, cười nói.
“Nhân viên kỹ thuật đã truy xuất thông tin nền của trang web và phát hiện ra rằng tài khoản của Vu Mỹ Ny đã được đăng nhập vào tối hôm qua.”
“Tối hôm qua?”
Thẩm Lưu Bạch kinh ngạc mở to mắt.
“Đúng vậy, theo suy đoán của em về thời gian tử vong, cô ấy đã chết sau khi bị xóa toàn bộ ảnh trong tài khoản của Vu Mỹ Ny.”
“Mật khẩu tài khoản mạng xã hội của Vu Mỹ Ny chỉ có một mình cô ấy biết, nhưng cô ấy hay mượn máy tính của Vương Manh Manh, rất có thể Vương Manh Manh biết mật khẩu của cô ấy.”
“Nếu người chết thật sự là Vu Mỹ Ny, thì người xóa bức ảnh là người khác, rất có thể người này chính là hung thủ.”
“Cá nhân tôi không nghĩ đó là Vương Manh Manh. Tối hôm đó cô ấy ở cửa hàng tiện lợi nên không có thời gian gây án.”
“Anh cũng không nghĩ Vương Manh Manh là đồng bọn của hung thủ. Nếu liên quan đến cô ấy thì cô ấy không cần nói ra chuyện trên mạng xã hội, như vậy cô ấy chỉ đang tự chuốc lấy phiền phức.”
Cận Hải Dương nhẹ giọng nói.
“Mọi người đã cho Vương Manh Manh đi nhận người chưa?”
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu, vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng.
“Đương nhiên, anh đưa cô ấy mấy bức hình để xác định “Tô thiếu”, trong đó có bức hình của Tô Bồi Hằng, nhưng cô ấy bỏ qua, như thể cô ấy không biết Tô Bồi Hằng là ai vậy.”
Anh dừng lại, nhìn Thẩm Lưu Bạch trầm ngâm một lát rồi nói tiếp.
“Anh hỏi lại về ‘Tô thiếu, Vương Manh Manh nói rằng Vu Mỹ Ny gặp anh ta vào hai năm trước khi làm thêm ở hộp đêm Bất Dạ Thành.”
“Từ khi đi theo Tô thiếu này, Vu Mỹ Ny không đi làm ở hộp đêm nữa, luôn miệng nói là ở cùng thiếu gia nhà giàu.”
“Nhưng Tô thiếu cũng không cho cô ấy nhiều tiền, sau khi cô ấy mất tích một lần, sau đó trở về bắt đầu cùng với Vương Manh Manh đi làm thêm.”
“Theo lời Vương Manh Manh nói, sau khi Vu Mỹ Ny trở về, khuôn mặt của cô ấy có chút thay đổi, không rõ ràng lắm, chắc đã chỉnh lại ở đâu đó.”
Nói được phân nửa, Lưu Đại Bằng gõ cửa bưng đồ ăn vào, Cận Hải Dương liền im lặng, xoay người nói chuyện sang chuyện khác.
Lưu Đại Bằng không biết họ đang nói gì trước đó, hiếm khi có bạn bè đến ủng hộ, anh liền đem tất cả khả năng từ khi mới đẻ ra để trình diễn, sắc hương vị của món ăn đầy đủ không nói, còn hạ mình để đi tiếp khách, nếu không phải ngày hôm sau hai người này còn phải đi làm, anh hận không thể uống với Cận Hải Dương suốt một đêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]