Sau khi mọi người rời đi, trong phòng khám nghiệm chỉ còn lại Thẩm Lưu Bạch và Cận Hải Dương.
Cận Hải Dương liếc nhìn giáo sư Thẩm vẫn đang tập trung quan sát thi thể, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười đắc ý.
“Trễ rồi, chúng ta đi ăn cơm trước thôi.”
Người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay, thản nhiên hỏi.
“Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Hôm nay chúng ta có nhiều thời gian nên chúng ta đi ăn cơm hải sản Tây Ban Nha đi. Anh biết ở Hải Đô có một nhà hàng do người Tây Ban Nha mở, hương vị rất đúng chuẩn.”
Anh đã đến nơi đó vài lần trước đây, cảm thấy chất lượng đồ ăn và môi trường rất phù hợp cho một buổi hẹn hò.
Mặc dù bây giờ họ chưa thực sự là một cặp nhưng thói quen có thể trau dồi.
Ếch luộc từ từ trong nước ấm sẽ ít bị chú ý, dễ tập thành thói quen.
Người đàn ông sờ cằm, cười ranh mãnh ở một góc mà người khác không thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, những tính toán hôm nay của anh đã trở nên vô ích.
Thẩm Lưu Bạch thậm chí không thèm để ý anh nói gì, toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào đầu thi thể, cô vươn bàn tay đeo găng tay cao su nhẹ nhàng vạch tóc của người chết ra, phát hiện trên đầu có một mảng hói nhỏ.
Người chết có mái tóc xoăn gợn sóng, dày và bồng bềnh, vì vậy nếu không quan sát kỹ mái tóc, thì sẽ không bao giờ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562086/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.