Khi chạng vạng, Thẩm Lưu Bạch và Cận Hải Dương ở trên ban công của mình, câu có câu không trò chuyện về vụ án. 
“Nghe nói có kết quả khám nghiệm DNA rồi? Kết quả thế nào?” 
Bởi vì hai người thường trò chuyện trên ban công, nên Cận Hải Dương dứt khoát để một cái chiếu ở đó, ngồi trên mặt đất. 
“Thật sự đã phát hiện tinh dịch trong âm đ*o người chết, nhưng sau khi so sánh với DNA người chết, thì phát hiện không có quan hệ huyết thống với người chết.” 
Thẩm Lưu Bạch vừa tập thể dục vừa bình tĩnh nói. 
“Vậy thì chứng tỏ…Đồ Hạo Nhiên không phải nghi phạm trong vụ án?” 
Cận Hải Dương híp mắt sờ cằm, vẻ mặt không cam lòng. 
Anh không nghĩ đó là sự ích kỷ của bản thân, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đồ Hạo Nhiên, anh luôn cảm thấy người này có một cảm giác bất tuân mạnh mẽ, có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và u ám, Đó là một làn khói mù mịt mà những kẻ vi phạm pháp luật không thể trốn thoát. 
“Vậy thì chưa chắc.” 
Thẩm Lưu Bạch quay đầu, ánh mắt sáng lên, mang theo chút gian xảo. 
Ánh mặt trời chiều tà chiếu lên người cô, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô nhuộm màu vàng óng, đẹp như bức tượng điêu khắc. 
“Đồ Giai Giai đúng là con gái của Đồ Hạo Nhiên, nhưng chỉ là quan hệ trên pháp luật, không liên quan đến quan hệ huyết thống.” 
Cô nhẹ nhàng nói. 
Suy nghĩ của Cận Hải Dương liền thay đổi, anh đột nhiên hiểu ý nghĩa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562021/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.