Nghe ông ta hỏi về Thẩm Lưu Bạch, Cận Hải Dương cười sâu xa.
“Như thế nào? Ông mong cô ấy đến đây sao?”
Anh gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, cười nói.
“Sẽ nhanh thôi, cô ấy đang trên đường đến đây, rất nhanh sẽ đến.”
Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Cận Hải Dương vừa dứt lời, đã thấy Vu Nhạc Nhạc dẫn mấy người ra sân sau, trên mặt còn mang theo vẻ nghi ngờ.
“Thầy ơi, những người này nói họ là cảnh sát, cũng giống như cảnh sát Cận.”
Bùi Diệu đến trước đem công văn đưa cho Cận Hải Dương.
“Lão đại, thủ tục đã xong rồi, đều ở đây.”
“Cảnh sát Cận, anh có ý gì? Các người mang nhiều người đến nhà của tôi, là muốn làm gì? Chẳng phải các người nên đi bắt hung thủ sao?”
Kỷ Hâm nhìn tình huống biết là có chuyện không tốt. Nếu đơn thuần hỏi về vụ án, sao lại đến nhiều người như vậy, còn mang theo pháp y nữa?
Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, ông ta nhìn về phía Cận Hải Dương với vẻ u ám, hy vọng từ trong miệng anh nghe được một đáp án hợp lý.
Người đàn ông nhếch môi, lộ ra nụ cười chế giễu.
“Thầy Kỷ nói không sai, chúng tôi đến bắt hung thủ.”
“Anh rút trong hồ sơ ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Kỷ Hâm.”
“Bây giờ ông là nghi phạm của vụ án, dựa theo pháp luật quy định chúng tôi sẽ kiểm tra sức khỏe của ông, yêu cầu ông tiếp nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2561983/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.