Người báo án tên Vương Linh, là người giúp việc mà chủ nhà thuê.
Khi Cận Hải Dương nhìn thấy bà ấy, bà ấy đang lo lắng ngồi xoay qua xoay lại trên ghế, vẻ mặt rất căng thẳng.
Thấy anh đưa ra thẻ cảnh sát, Vương Linh liền đứng lên, như tìm được thanh thiên đại lão gia (*),giọng nói kích động.
“Đồng chí đội trưởng, mọi người vạn lần đừng bắt tôi! Tôi không biết gì hết!”
“Tôi chỉ tới làm việc, cái chết của người phụ nữ kia không liên quan đến tôi, tôi còn chưa từng chạm vào đầu ngón tay của cô ta!”
Cận Hải Dương gật đầu, đưa tay ý bảo bà ngồi xuống.
“Bà biết người chết không?”
Anh từ trong túi lấy ta một điếu thuốc, nhưng không châm lửa, chỉ kẹp ở ngón tay thon dài, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm người phụ nữ đang co rúm trước mặt.
Dưới ánh mắt như vậy, không có ai dám nói dối.
“Tôi…tôi đã thấy cô ấy…”
“Nhưng tôi…không biết tên cô ấy…chỉ nghe nói…cô ấy là cô Chu.”
“Cô Chu.”
Cận Hải Dương hơi im lặng một chút.
“Chủ nhà này với …cô Chu… có quan hệ gì?”
Vừa nghe đến vấn đề này, gương mặt vốn tái nhợt của Vương Linh càng thêm căng thẳng.
“Không không không, tôi không thể nói, tôi đã ký thoả thuận bảo mật!”
Bà liên tục xua tay, lại thấy được một tiếng cười nhạo của người đàn ông.
“Bà Vương, mong bà hiểu rõ tình hình được chứ.”
“Bây giờ trong nhà có người chết, bà là người đầu tiên đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2561959/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.