Chương trước
Chương sau
Trương Lục Nhượng 《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Vừa nghe nói vậy, Tô Tại Tại nâng mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt dần trở nên ảm đạm rồi nhìn xuống đầy thất thần.
Rất nhanh, cô lại chuyển tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu anh chỉ tới để nói với em điều này…”
Trương Lục Nhượng cắt ngang lời cô: “Tại Tại.”
Tại Tại cúi đầu.
Hầu kết của Trương Lục Nhượng khẽ chuyển động, dường như có chút khẩn trương: “Hai năm trước anh nhận vài dự án, đại khái cũng đủ tiền để tổ chức hôn lễ sau khi tốt nghiệp”.
“…”
“Anh hứa với em, trong vòng 2 năm sau khi tốt nghiệp, sẽ kiếm đủ tiền mua nhà”.
Tô Tại Tại nhìn dòng người tới lui ngoài cửa sổ, đôi mắt bỗng đỏ lên.
Cô quay đầu nhìn Trương Lục Nhượng.
Biểu cảm vẫn giống như năm năm trước.
Tô Tại Tại bật khóc thành tiếng, kéo lấy tay anh nghẹn ngào: “Anh sao lại như vậy…”
Gương mặt cô khi đó không trang điểm, vẫn còn nét trẻ con, mỗi khi cất lời đều như pha chút nũng nịu, tùy hứng mà nắm lấy tay anh không buông như hồi ở thành phố B.
Mà cô của hiện tại. khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mặc trang phục công sở, lại vẫn như xưa, giống như một đứa trẻ nắm lấy tay anh, trách anh tự tung tự tác.
Bọn họ quen nhau 6 năm, ở bên nhau 5 năm.
Mà cả hai ở trong mắt nhau, dường như chưa từng thay đổi, vẫn là bộ dạng của lúc ban sơ.
Trương Lục Nhượng nắm lấy tay cô, thay cô lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc”
Tô Tại Tại mở to đôi mắt ngập nước, nghẹn ngào phát tiết những cảm xúc của bản thân.
“Em nói, em tự về, anh liền thật sự để em trở về một mình. Rõ ràng em cách cái xe taxi ấy chỉ vài chục bước, vậy mà anh cũng không ngăn em lại”.
“Em nói anh đừng tới tìm em, vậy mà anh thật sự không tới tìm em lần nào”.
“Em giận dỗi như vậy, anh không thể dỗ dành em thêm một chút hay sao…”
Trương Lục Nhượng bị cô làm cho á khẩu không nói được lời nào, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Anh sợ càng chọc cho em giận hơn”.
Tô Tại Tại hất tay anh, nâng cao giọng: “Vậy anh lần này thật sự đã chọc đến em rồi đấy”.
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng chăm chú nhìn vào đôi mắt cô.
Tầm mắt chuyên chú, mang theo chút tia sáng chuyển động.
Tô Tại Tại cũng không chủ động nói thêm nữa.
Cô khịt khịt mũi, cúi đầu lục qua lục lại trong túi, lấy ra tờ khăn giấy.
Trương Lục Nhương mổ nhẹ lên môi của cô, khóe miệng khẽ động.
Tô Tại Tại cầm tờ khăn giấy còn chưa gấp trên tay, bị anh ‘tấn công’ bất ngờ nên trở tay không kịp, cau mày nói: “Anh làm gì vậy, em…” Vẫn còn giận đấy.
Anh vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Đáng yêu”.
Tô Tại Tại ngớ người.
Sau đó Trương Lục Nhượng lại mở miệng lần nữa, hầu như không chút trêu đùa nói: “Muốn hôn”.
Tô Tại Tại nhìn anh một cái, mím môi không nói gì.
Một giây sau, cô lại nói: “Anh muốn làm gì”.
Trương Lục Nhượng cọ cọ mũi vào mũi cô, ôn nhu nói: “Muốn hôn em đó”.
Thấy cô không nói gì, Trương Lục Nhượng cũng không để ý, tiếp tục nói: “Đưa em đi mua thạch hoa quả nhé”.
“Lần trước anh mua em còn chưa ăn hết.” Tô Tại Tại thành thật nói.
Trương Lục Nhượng gật đầu: “Ừ, mua thêm cho em.”
Anh khởi động xe, lái về hướng một siêu thị đồ ăn vặt.
Tô Tại Tại ngồi bên cạnh nhìn động tác của anh, bỗng nhiên mở miệng: “Anh nói đợi hai năm, em chỉ đợi đúng hai năm thôi đấy.”
Nói xong lại cảm thấy chưa đủ tính uy hiếp, cô rầu rĩ nói thêm: “Hết hai năm, em sẽ đi tìm người khác.”
Có lẽ là vì đang bận lái xe, Trương Lục Nhượng không đáp lời cô.
Rất nhanh đã tới nơi bán đồ ăn vặt, Trương Lục Nhượng tìm một chỗ dừng xe, nhanh chóng mua một túi thạch hoa quả để vào ghế sau.
Sau đó tiếp tục lái xe.
Tô Tại Tại cảm giác phương hướng không tốt, cũng không xác định được anh đang muốn đi đâu.
“Anh lái đi đâu vậy?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Trương Lục Nhượng dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh có thuê 1 căn nhà ở cạnh Đại học Z.”
Tô Tại Tại vẻ mặt nghi ngờ: “Anh thuê ở đó làm gì?”
“Để mỗi ngày có thể nhìn thấy em.” Anh nhẹ giọng nói.
Dứt lời, Trương Lục Nhượng thu hồi tầm mắt, một lần nữa khởi động xe.
Tô Tại Tại nhìn sườn mặt của anh, có chút hoảng hốt: “Anh thuê từ lúc nào?”
“Từ lúc thực tập”. Anh cũng không giấu diếm như thường ngày, bình tĩnh trả lời: “Nhưng không muốn em phải sống chung khi chưa cưới nên vẫn luôn để trống.”
“Vậy anh bây giờ…”
“Tô Tại Tại, anh đối với em vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.” Trương Lục Nhượng lái vào một tiểu khu, tìm chỗ đậu xe. “Anh luôn cảm thấy em tuổi còn nhỏ, lo lắng vì em nhiều điều chưa hiểu rõ.”
Bởi vì anh suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng ngược lại lại khiến cho cô thiếu đi cảm giác an toàn.
“Nhưng hình như là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.” Trương Lục Nhượng tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Tại Tại há miệng thở dốc, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Cũng không phải…”
Trương Lục Nhượng nghiêng người sang, cắn vành tai cô, liếm liếm.
Thanh âm có chút mơ hồ không rõ: “Đối với em, kiên nhẫn chờ đợi là thừa thãi.”
Tô Tại Tại bị lời nói của anh làm cho có chút mơ hồ, nhìn không được liếc mắt.
Sau đó hai người xuống xe.
Trương Lục Nhượng nắm lấy tay cô kéo đi.
Tô Tại Tại nhìn gáy anh, bỗng nhiên gọi: “Nhượng Nhượng.”
Trương Lục Nhượng ngoái đầu nhìn cô, nhấc khóe môi: “Sao thế?”
Cô nhìn anh, nghẹn một lúc rồi bùng phát: “Anh thật quá đáng, em ngày ấy cố ý trở về mà anh cũng không thèm tới ôm em.”
Trương Lục Nhượng lắng nghe cô, nghiêm túc nói: “Được, lần sau dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không để em đi.”
“Lúc đó tài xế còn nói với em, chia tay chỉ là chuyện nhỏ, không cần khóc thảm như vậy.” Tô Tại Tại căm giận nói.
Trương Lục Nhượng nhíu mi, cũng có chút mất hứng: “Đừng nghe cậu ta, đây là chuyện quan trọng.”
Tô Tại Tại ngoan ngoãn gật đầu, thanh âm còn mang theo giọng mũi: “Em cũng cảm thấy chuyện này rất quan trọng.”
Rất nhanh đã tới căn nhà mà Trương Lục Nhượng thuê.
Bước đến cửa, anh đưa chìa khóa cho Tô Tại Tại.
“Em vào trước đi.”
Tô Tại Tại nghi hoặc nhìn anh, cũng không từ chối, cầm chìa khóa mở cửa.
Bên trong ánh sáng rất mờ, không nhìn rõ nội thất.
Tô Tại Tại theo bản năng sờ sờ bên cạnh tường, tìm công tắc đèn: "Nhượng Nhượng, công tắc ở đâu..."
Cùng lúc đó, cô ấn vào công tắc, ánh đèn màu trắng bừng sáng lên.
Thanh âm của Tô Tại Tại thoáng chốc ngừng lại.
Trước mặt là một mảnh màu tường trắng, dán rất nhiều ảnh chụp của cô.
Cô chậm rãi đi về phía trước, xem mỗi dòng viết tay trên từng tấm ảnh.
—— Ngày mồng 1 tháng 10 năm 2013, Tại Tại nói: "Nhà của Nhượng Nhượng đẹp nhất."
——Ngày 27 tháng 1 năm 2017, Tại Tại tới nhà của tôi, tôi hôn cô ấy.
Phía sau vang lên tiếng của Trương Lục Nhượng.
Thanh âm trầm thấp ngập tràn lưu luyến, tràn đầy ôn nhu cùng chờ mong.
"Tô Tại Tại."
Cô quay đầu lại.
Nhìn thấy Trương Lục Nhượng chậm rãi quỳ gối xuống, trong tay cầm hộp nhẫn.
"Ba mẹ em nói em là hòn ngọc quý trên tay, anh cũng biết em từ nhỏ không phải chịu điều gì ủy khuất, luôn luôn sống rất tốt." Trương Lục Nhượng trịnh trọng nhìn cô, "Anh muốn cho em một cuộc sống thật tốt, nhưng em lại nói nguyện ý cùng anh chịu khổ…”
Nói tới đây, Trương Lục Nhượng dừng một chút, ngữ khí có chút chua chát.
"Điều duy nhất anh có thể làm để hồi báo em chính là, anh tuyệt đối sẽ không để cho em chịu bất kỳ đau khổ nào.”
Tô Tại Tại chuyển tầm mắt từ chiếc nhẫn qua khuôn mặt của anh, hốc mắt lại đỏ lên.
"Em có thể chờ mà, anh không cần..."
"Tô Tại Tại, là anh không chờ nổi."
"Anh sợ em chạy mất."
"Cho nên, gả cho anh được không?”
Vẻ mặt của anh vừa khẩn trương lại vừa đầy chờ đợi, như là không nhận được câu trả lời của cô thì không thể yên tâm.
Tô Tại Tại khóe miệng cuối cùng nhịn không được vểnh vểnh lên, cô duỗi tay đến trước mặt anh, trịnh trọng gật gật đầu: "Được.”
Đầu óc cô vốn đơn giản, không có chí hướng gì to tát, lại bởi vì anh mà không ngừng hăm hở tiến lên hướng về phía trước.
Anh vốn là người tính cách quái gở ít lời, không biết cách biểu đạt cảm xúc bản thân, cũng không biết nói chuyện yêu đương, lại bởi vì cô mà không ngừng nỗ lực nói ra suy nghĩ trong lòng.
Bọn họ đều vì nhau mà trở thành phiên bản tốt hơn của bản thân.
******
Một năm sau, Tô Tại Tại và Trương Lục Nhượng đã kết thúc cuộc sống Đại học, cũng từ biệt 6 năm yêu đương dài dằng dặc, cùng đến cục dân chính lãnh giấy kết hôn.
Tối hôm đó, Tô Tại Tại lấy ra từ trong tủ đầu giường xuất ra một quyển sổ.
Bởi vì đã dùng quá lâu, trên bìa đã xuất hiện một vài vết rách.
Cô đưa tay lật qua lật lại, nhìn qua vài lần, trực tiếp ném qua cho Trương Lục Nhượng đang ngồi trước bàn làm việc.
"Quà tân hôn, trước đây từng nói muốn tặng thư tình cho anh."
Tô Tại Tại nhanh chóng ném lại một câu như vậy rồi trực tiếp cầm quần áo chạy chậm đến trong phòng tắm tắm rửa.
Trương Lục Nhượng ngẩn người, rời tay khỏi bàn phím cầm lấy quyển sổ kia.
Trên bìa sổ có ghi:
Nét chữ rất non nớt so với hiện tại
Anh nhịn không được động khóe miệng, dè dặt mở ra, chăm chú đọc.
Ngày mùng 9 tháng 10 năm 2012
Mình ở quầy bán quà vặt bên ngoài nhìn thấy một nam sinh, bộ dạng rất dễ nhìn.
Cậu ấy rõ ràng không có lỗ tai mèo, vậy mà làm cho cả trái tim mình run lên không ngừng.
Mình rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt thế, thế mà lại bị một trai đẹp quấy nhiễu tâm hồn.
Ôi ôi ôi mình phải làm thế nào để tìm được cậu ấy đây…
Hình mẫu lý tưởng thay đổi trong nháy mắt.
Ây, cảm thấy vinh hạnh không đại mỹ nhân.
Dù cậu không có lỗ tai mèo, tớ vẫn coi trọng cậu.

Ngày mùng 3 tháng 11 năm 2012
Hôm nay mình bị ngã, là đại mỹ nhân kia đưa mình đến bệnh viện.
Trên đường về, cậu ấy hỏi mình: "Có đói không?"
Sau đó... Tiếp theo đó cậu ấy nói: "Đưa Wechat của cậu cho tôi đi."
A a a a a a a a!
Một ngày cả đời không quên.
Không biết cậu ấy có nhớ được không.
Nhưng mình thì không thể quên được.
...
...
Ngày17 tháng 6 năm 2019
Hôm nay, mình gả cho anh ấy.
Lúc Trương Lục Nhượng đọc đến tờ cuối cùng, Tô Tại Tại cũng vừa từ nhà tắm bước ra.
Anh vươn tay về phía cô, ôn nhu nói: "Tới đây.”
Tô Tại Tại ngoan ngoãn đi tới, tiến vào trong lòng anh.
Cô nhìn Trương Lục Nhượng cầm lấy bút, trịnh trọng viết tiếp vào sau câu của cô.
—— hôm nay, em gả cho anh.
Sau đó, Trương Lục Nhượng giở đến trang đầu tiên
Bởi vì tâm tình sung sướng, anh nhịn không được cười ra tiếng.
Lồng ngực chấn động, làm cho cô quay đầu nhìn anh một cái.
Lại nhìn đến anh viết tiếp một câu.
Từng chữ như hoa, vô cùng nghiêm cẩn, viết ba chữ.
—— thật vinh hạnh.
******
Hai năm sau.
Tô Tại Tại ngồi ở trong văn phòng, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nhà thì nhận được điện thoại của Trương Lục Nhượng.
Nàng liếc mắt, lập tức lên tiếng: "Nhượng Nhượng!"
Trương Lục Nhượng thanh âm cũng mang theo ý cười: "Tan tầm rồi sao?"
"Đúng vậy, em đang chuẩn bị về.”
"Em chờ anh mười phút nữa, anh đang lái xe tới đón em.”
Tô Tại Tại "Vâng" một tiếng, đột nhiên nhớ ra: "Chúng ta đi xem nhà phải không?"
"Ừ, bên ngoài trời mưa rồi, lúc ra ngoài nhớ mang ô."
Tô Tại Tại nhìn sang một bên, nhíu mi: "Em không mang ô."
Trương Lục Nhượng cũng không quá để ý, nhẹ giọng nói: "Vậy để anh tới đón em."
Anh đang lái xe, Tô Tại Tại cũng không muốn ảnh hưởng, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.
Tô Tại Tại đi ra cửa lớn công ty, chờ ở cửa.
Chỉ chốc lát sau, cô đã thấy Trương Lục Nhượng chạy xe đến gần chỗ đỗ xe.
Sau đó, anh mở cửa bước xuống mang theo một chiếc ô màu đen.
Tô Tại Tại nhìn anh bước tới trong màn mưa, bỗng chốc nhưng trở về thời điểm 9 năm trước ở trường Trung học Z.
Trương Lục Nhượng ngũ quan vững vàng, sáng sủa, dáng người cao ngất, toàn thân đều tỏa ra hơi thở thành thục.
Giống như là Trương Lục Nhượng của năm đó, lại giống như không phải
Anh bước đi thong thả, lúc đến gần cô lại tiêu sái rảo bước nhanh hơn, trong ánh mắt đều mang theo tia sáng ấm áp.
Tô Tại Tại đứng ở trên bậc thềm nhìn về phía anh.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, giống như trở lại khoảnh khắc năm đó ở quầy quà vặt.
Chỉ là một cái nhìn qua. Tựa như chỉ là một cái liếc mắt.
Gần chỉ là liếc mắt một cái, tựa hồ liền gắn kết họ với nhau.
Cứ như vậy, định sẵn ở bên nhau.
TOÀN VĂN HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.