Muốn gặp anh, muốn tới gần anh, muốn nói chuyện với anh.
Cả ngày lẫn đêm đều nhớ anh, một ngày không gặp được anh, lòng cô sẽ ngứa ngáy.
Biết rõ như vậy không tốt, nhưng chính là không nhịn được.
Cậu ấy chạy thật là nhanh, thảo nào lại khó theo đuổi như vậy.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Nụ cười ở khóe miệng Tô Tại Tại cứng lại.
Ngón tay của cô không tự chủ mà cấu với nhau.
Trương Lục Nhượng lẳng lặng đứng ở đó.
Gió đêm thổi, nghênh đón bầu không khí đêm.
Tô Tại Tại há miệng.
Cô muốn nói, đúng vậy.
Thích anh, rất thích.
Bởi vì anh, trời mưa cũng không chỉ là trời mưa nữa.
Mà là lần đầu gặp được anh, ngày kỷ niệm đáng giá.
Cũng bởi vì anh, thanh xuân nhạt nhẽo như vậy, trong chớp mắt đã trở nên tươi mới.
—— Yên lặng.
Dì quản lý ký túc xa đi ra cửa ký túc, gào to: “Bạn học! Nhanh về đi! Phải đóng cửa rồi!”
Chân mày của Trương Lục Nhượng cau lại, giọng hơi không kiên nhẫn: “Tô Tại Tại.”
Tô Tại Tại bị một tiếng gọi này dọa sợ toàn thân run một cái.
Những lời tỏ tình kia vòng vo một vòng trong đầu cô, những lời thú nhận đó cũng đã đến bên miệng.
Nhưng bởi vì sự không kiên nhẫn này của anh, lập tức bị dọa sợ biến thành lời khác: “Tớ chưa từng nghĩ đến điều này, thật sự, cho tới bây giờ cũng không có, tớ xin…”
“Xin, thề…” Giọng cũng không ổn.
Mặt của Tô Tại Tại căng cứng đỏ bừng, cứng rắn biện bạch: “Năm nay tớ mới mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-benh-khong-he-nhe/1164166/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.