Tô Tại Tại có hơi thất vọng, trong lòng lặng lẽ mắng một câu thô tục.
Đại mỹ nữ tuyệt nhất đời là cô, lại bị một mỹ nam tử quấy nhiễu tâm trạng.
Vô cùng nhục nhã.
Nhìn anh đến trễ mà còn bình tĩnh như vậy, có lẽ là người phạm lỗi nhiều lần.
Mình có thể ôm cây đợi thỏ vài ngày, nhất định có thể bắt được anh.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Chuông tan học vang lên.
Trên bục giảng thầy giáo ném cây phấn vào trong hộp phấn, ánh mắt quét một vòng lớp: “Không nộp bài tập thì tự giác tới văn phòng tìm tôi, tan học.”
Học sinh lập tức đứng lên, biếng nhác cúi người: “Cảm ơn thầy giáo, tạm biệt thầy.”
Biết Trương Lục Nhượng khi đi học không thích bị quấy rầy, nên Diệp Chân Hân vẫn luôn nhẫn nại đợi đến tan học mới dám quay đầu lại hỏi anh: “Trương Lục Nhượng, bạn cùng bàn của cậu làm sao vậy?”
Anh dựa người về phía sau, trên tay còn cầm bút, khớp xương rõ ràng, cong lên độ cong hoàn mỹ.
“Xin nghỉ.”
Giọng nói du dương trầm thấp, không mang theo cảm xúc, như cơn mưa dưới màn đêm.
Diệp Chân Hân trợn to mắt, ước ao lẩm bẩm: “Hả? Làm gì mà xin nghỉ… mới qua lễ quốc khánh hai ngày mà đã xin nghỉ, cũng quá sung sướng rồi.”
Đợi một hồi, không có câu trả lời.
Trương Lục Nhượng thoáng nâng mắt lên, cầm quyển sách bài tập tiếng Anh trên mặt bàn lên, lật tới trang cuối cùng, nhìn vào mười lăm câu thì đến mười ba câu điền vào chỗ trống sai.
Ánh mắt cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-benh-khong-he-nhe/1164157/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.