Mặc dù trước khi chính thức đàm phán, trong nhóm đã thảo luận các vấn đề liên quan rất nhiều lần, tưởng tượng ra các vấn đề xảo trá mà công ty bên kia có thể đưa ra. Nhưng đến khi chính thức đàm phán vẫn khuất phục bởi sự mặt dày của họ.
Tất cả mọi người nhìn Trần Hoàn, chờ anh tỏ thái độ.
Lúc này hắn chỉ muốn nằm trên giường ngủ bù ngay lập tức, những chuyện khác không có gì quan trọng, càng không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa với Trần Hoàn, “Không dám làm phiền sếp Trần, nếu không có chuyện thì tôi cúp đây.”
Trần Hoàn nhớ bình thường năm giờ ba mươi bệnh viện mới tan làm, theo lý mà nói Lưu Tử Khâm về nhà lâu rồi, tất nhiên ngoại trừ tình huống tăng ca. Nhưng nghe tiếng thở của hắn, giống như là tần suất vừa vận động không quá dữ dội.
Đối phương giữ vững giá cả ban đầu không chịu nhượng bộ chút nào, mặt đỏ (vai chính diện) mặt trắng (vai phản diện) dùng hết rồi, không hề có tác dụng gì, nhân viên bên Trần Hoàn có phần ngồi không yên.
Anh đổi lời nói, mang theo sự uy nghiêm của người lãnh đạo liếc một vòng, “Nếu quý công ty hoàn toàn không có ý muốn hợp tác thì có thể nói thẳng, tiếp tục lãng phí thời gian của nhau thế này, thứ lỗi tôi không tiếp được.”
Đầu kia điện thoại bỗng nhiên không có âm thanh, lần này hai bên đều rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếp tim đập ồn ào của Trần Hoàn.
Nhất là người không giữ được bình tĩnh như Bạch Ngọc Kha, nếu không phải nể mặt sếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ao-xanh-xanh/238201/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.