23.
Sau khi đến trường, Tô Mạn Mạn đến tìm tôi.
Cô ta trông tiều tụy, trong mắt tràn ngập tơ máu, không còn sự kiêu ngạo lúc đầu, cầu xin: “Qúy Nam Thu, cậu có thể không kiện tụng nữa được không? Tớ không muốn ngồi t-ù, tớ còn trẻ, không muốn bị ghi từng phạm tội vào hồ sơ.”
Chu Di nói thẳng: “Cậu không muốn ngồi t-ù thì từ đầu đừng bịa chuyện nói xấu Nam Thu chứ.”
Tô Mạn Mạn nhỏ giọng nói: “Tớ biết sai rồi, tớ chỉ hồ đồ nhất thời thôi, cậu cho tớ cơ hội làm người nha!”
Tôi trầm tĩnh nói: “Tô Mạn Mạn, tôi từng cho cậu cơ hội rồi. Lúc trước cậu bia đặt khiến tôi bị cư dân mạng mắng, còn dẫn đường cho cư dân mạng công kích tôi, bảo chủ nhiệm ép tôi nghỉ học, tôi không làm khó cậu mà còn cho cậu cơ hội, để cậu chuộc lỗi cho những gì sai trái mà cậu làm.”
“Nhưng sau đó cậu làm gì nào? Cậu đoạt vị trí phó bộ trưởng của Chu Di, bịa đặt tin tôi bao nuôi anh tôi, ngáng đường anh cậu, ý đồ làm hỏng thanh danh của tôi, hủy hoại sự nghiệp của anh tôi, đây không phải chỉ cầu hồ đồ mà giải thích hết được.”
Tôi tổng kết: “Cậu không sai, người sai là tôi, do tôi quá mềm lòng nên để cho cậu có cơ hội làm tổn thương tôi và người nhà tôi.”
Mỗi câu mỗi lời của tôi khiến mặt Tô Mạn Mạn tệ vô cùng.
Nói xong câu cuối, cô ta trốn ánh mắt tôi, chột dạ.
Tô Mạn Mạn nhỏ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-trai-minh-tinh-thi-ngon-lam-a/2730962/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.