Trong lúc thu thập hành lý, Cố Niệm Bắc giới thiệu đơn giản về cha mẹ nàng với Giang Nam Ảnh.
"Còn nhớ buổi talkshow kia của Thẩm Mục Vân chứ? Hàm nghĩa của tên mình mà em nói trên đó là sự thật, chẳng qua là còn một nguyên nhân nữa, mẹ em tên Diệp Bắc. Ba em khá là thô, liền đặt tên cho em là Cố Niệm Bắc, đúng rồi, ba em tên là Cố Chu, là kiểu người một lời khó nói hết được."
"Như thế nào là một lời khó nói hết?"
Cố Niệm Bắc nỗ lực suy nghĩ nửa ngày, thật sự nghĩ không ra được từ gì để hình dung ba nàng, cuối cùng đành nói: "So với em thì càng thêm cạn ngôn. Nhưng mà chị yên tâm đi, ông ấy cùng Tằng Dật là kẻ tám lạng người nửa cân, chị chắc chắn có thể ứng phó được. Chỉ là mẹ em bên kia có chút đáng lo đấy, nàng là bản thăng cấp của Tân Nhạc, chẳng qua là nàng còn muốn lải nhải đạo lý hơn cả Tân Nhạc."
"Em nói như vậy, Tân Nhạc mà biết thì lại gia hạn gói ăn đòn cho em đó."
"Gia hạn bị ăn đòn cũng không sao cả, giống như mẹ em kia yêu thích giảng đạo lý mới là phiền toái." Cố Niệm Bắc bỏ hết đồ đạc vào vali hành lý, hơn nữa cũng nhét cuốn album thơ ấu lúc trước vào, hi vọng tại thời điểm mấu chốt có thể dựa vào cái album này mà làm nũng.
Thời điểm các nàng đến nơi đã là 6 giờ tối, Cố Niệm Bắc hít một hơi thật sâu mới gõ cửa.
Nhưng mà nàng gõ cửa nửa ngày cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-hau-la-tieu-do-ngoc/1184135/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.