"Điều này cũng đúng, vậy chị định ám hiệu cái gì?" Cố Niệm Bắc trước tiên liền nghĩ tới cái này, "Hôm nay ăn gì sao?" "Nghĩ lại, đúng rồi, em cũng không có nuôi thú cưng nào đi?" Giang Nam Ảnh nghĩ tới một điểm. "Tân Nhạc không cho em nuôi, nói em cả ngày đều ở bên ngoài, muốn nuôi thú cưng thì cũng là đẩy cho chị ấy chăm." "Vậy hôm nay em liền có sủng vật (thú cưng),là một con Golden* tên Qua Qua, ngày thường thích xé gối ôm trong nhà, làm sai cái gì thì thích lăn lộn trên mặt đất giả khóc, nhìn qua rất thông minh nhưng sự thật thì lại rất ngu ngốc, còn luôn muốn ôm ấp hôn hít......." Nghe Giang Nam Ảnh bịa đặt nguyên một bộ hồ sơ cho sủng vật, Cố Niệm Bắc có chút choáng váng. *Golden Retriever: giống chó có kích thước trung bình, ưa hoạt động và rất thông minh. Việt Nam mình hay gọi là Gâu đần:')) "Nhớ kỹ rồi chứ? Nếu chị nhắc đến Qua Qua, liền ám chỉ chị đang ở tiết mục. Hoặc là khi em cảm thấy chị có vẻ không quá thích hợp, cũng có thể chủ động nhắc tới Qua Qua." Nửa câu sau mới là trọng điểm, Giang Nam Ảnh hi vọng Cố niệm Bắc có thể kịp thời cảm thấy nàng có điểm bất thường. "Nhớ kỹ rồi. Nhưng mà, sao lại đặt tên là Qua Qua?" Đây là điểm Cố Niệm Bắc tò mò nhất. "Em đoán xem?" Giang Nam Ảnh không trả lời, nói xong trực tiếp cầm lấy kịch bản, nghiêm túc đọc. "Qua Qua, Qua Qua......", Cố Niệm Bắc suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được mối liên hệ giữa Golden và Qua Qua, cuối cùng đành phải từ bỏ, ngồi xuống cầm lên kịch bản mà đọc. Hai nàng nguyên một ngày hôm qua không quay chụp, hôm nay phải quay bù toàn bộ, cho nên lượng công việc hôm nay đặc biệt nhiều. Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh tất nhiên cũng không phải loại người ở phim trường cần kêu lỗi một hai ba, thừa dịp thời gian rảnh rỗi lúc này, tranh thủ nhìn lại học thuộc lời kịch lần nữa. Đúng 7 giờ, Hà Nghiêm đến đứng ở bên ngoài lều trại Cố Niệm Bắc, chuẩn bị hỏi thăm nàng một chút, xem liệu hôm nay có thể quay chụp được không, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng liền đụng phải Giang Nam Ảnh bước ra từ lều trại của Cố Niệm Bắc. Nhìn đến Giang Nam Ảnh, Hà Nghiêm trong lòng run sợ hỏi: "Tiểu Cố sẽ không phải là cảm mạo càng thêm nghiêm trọng chứ?" Hà Nghiêm tất nhiên không tin những cái tin đồn ồn ào náo nhiệt trong đoàn phim, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn càng thêm lo lắng cho Cố Niệm Bắc. Giang Nam Ảnh cũng không có lập tức trả lời, thậm chí theo Hà Nghiêm nhìn thấy thì, biểu tình và tư thế của nàng có chút kì lạ, rõ ràng Hà Nghiêm cách lều trại không quá gần, nhưng Giang Nam Ảnh lại cố ý chắn hết cửa lều trại, cũng không có bước ra, dường như đang che dấu gì đó. Sẽ không phải là nàng thật sự làm gì Cố Niệm Bắc rồi đi?? Suy nghĩ này của Hà Nghiêm vừa toát ra đã bị giọng nói truyền từ phía sau Giang Nam Ảnh đánh bay. "Làm sao vậy?" Hà Nghiêm nghe được rành mạch, đây là giọng của Cố Niệm Bắc, hắn vừa ngẩng đầu lên cũng liền thấy được nụ cười xấu hổ của Giang Nam Ảnh, mà lúc này Giang Nam Ảnh còn chưa kịp ngăn cản, Cố Niệm Bắc đã ghé lên vai nàng, tay cũng ôm eo nàng. "Ra là lão Hà nha." Cố Niệm Bắc vừa nói những lời này, đã bị Giang Nam Ảnh đá nhẹ chân ra sau, chỉ còn lại Hà Nghiêm và Giang Nam Ảnh hai mặt nhìn nhau. "Tôi đi ăn sáng trước, đạo diễn Hà ngài chậm rãi cùng nàng trò chuyện." Giang Nam Ảnh cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, nàng thật sự không thể phóng túng Cố Niệm Bắc, còn may lúc này là Hà Nghiêm, nếu là người khác thì thật phiền toái. "Được được được được." Hà Nghiêm nhìn đến một màn Cố Niệm Bắc ôm eo Giang Nam Ảnh, đầu liền chết máy, hiện tại cũng chỉ muốn khiến Giang Nam Ảnh rời đi để hắn có thể bình tĩnh lại một chút. "Lão Hà, chú vào trong đi." Bị Giang Nam Ảnh nhắc nhở như vậy, Cố Niệm Bắc liền thanh tỉnh, vừa rồi xác thực là nàng bất cẩn. Tuy rằng Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh đã dọn gọn gàng giường đệm, nhưng hành lý vừa nhìn liền biết là của hai người, Hà Nghiêm lập tức liền biết Giang Nam Ảnh cũng không phải là buổi sáng lại đây thăm hỏi Cố Niệm Bắc, mà là tối qua cùng Cố Niệm Bắc ở đây ngủ chung với nhau. Cố Niệm Bắc bị cảm, Giang Nam Ảnh còn muốn ở chung một lều trại với nàng, này cũng không phải là chuyện tử địch sẽ làm. Hà Nghiêm bỗng dưng nhớ tới chuyện mà cô em họ không gì không làm được của hắn, Du Cốc, nhờ vả hắn lúc trước, Du Cốc hỏi hắn có hứng thú quay chụp một bộ đề tài đồng tính không, nghệ sĩ của nàng rất muốn khiêu chiến thể loại này. Hà Nghiêm biết em họ trước nay nói chuyện đều thích mập mờ, hơn nữa nàng nói cho hắn biết hai người kia là Sầm Diệc Thư và Đàm Việt, Hà Nghiêm nghiên cứu một chút tin tức gần nhất của họ, liền đoán được ý tứ của em họ, đây là muốn quay chụp một bộ đề tài đồng tính để cấp khiên yểm trợ cho hai người, cho dù có bị chụp phải cái gì cũng có thể lấy cớ là quay chụp cốt truyện điện ảnh. Bộ điện ảnh kia về sau lại vì xảy ra chút sự tình nên không có hoàn thành, Hà Nghiêm vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc cho cái kịch bản kia, nhưng mà hắn căn bản không hề nghĩ tới diễn viên chính của bộ phim này còn có thể biến thành Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh! Hai người thật sự lợi hại hơn em họ của hắn nhiều, hắn cùng Cố Niệm Bắc quen biết nhau nhiều năm như vậy, một chút tiếng gió không nghe được còn chưa nói tới, việc đổi nhân vật kia còn làm hắn tưởng rằng các nàng là tử địch. Hay kia chỉ là vì mâu thuẫn của đôi tình lữ nên làm nháo loạn? Nghĩ đến khả năng như vậy, ánh mắt Hà Nghiêm nhìn Cố Niệm Bắc càng thêm phức tạp. Bởi vì ánh mắt của Hà Nghiêm thật sự là quá rõ ràng, đến Cố Niệm Bắc cũng lập tức nhận ra, nàng làm bộ cái gì cũng không biết, hỏi: "Lão Hà, chú đến tìm cháu có chuyện gì sao?" "Vốn dĩ muốn hỏi xem cháu đã khỏe chút nào chưa, hiện tại xem ra không cần hỏi, có điều cháu vẫn là chú ý chút, chú thì không có vấn đề." Hà Nghiêm nhịn không được nhắc nhở nói. "Chỉ là bạn tốt thôi." Cố Niệm Bắc cũng không thể nói ra quá trắng. "Bạn tốt cũng cần phải chú ý chút, phải rồi, chú có một cái kịch bản, cháu và Giang Nam Ảnh khi nào xem thử, rất thích hợp với hai người." Cố Niệm Bắc không biết vì sao lão Hà đột nhiên chuyển hướng đề tài tới một bộ điện ảnh khác, nhưng cũng đáp ứng. Hôm nay, ban ngày Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh quay chụp bổ sung xong cốt truyện phiêu lưu trên Hoang Đảo, buổi tối liền phải bắt đầu quay chụp cốt truyện đêm đầu tiên lưu lạc tại đảo. Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh bắt được kịch bản mới, mau chóng xem. Sau khi nhìn thấy bảy cái quan tài kia, không khí lập tức thay đổi, tuy rằng mọi người không nói gì, nhưng từ biểu cảm từng người đều có thể thấy được, bọn họ là sợ hãi, một nỗi sợ hãi không thể xác định được. Ngoại trừ Diệp Tuyết Nhu cùng Hạ Thạch, năm người còn lại đều là sinh viên của đại học Phương Bắc, trong đó có hai nữ sinh học năm ba, ba nam sinh học năm bốn. Bởi vì Diệp Tuyết Nhu cũng từng là sinh viên đại học Phương Bắc, cho nên đến giờ không khí giữa bảy người cũng xem như hòa thuận. Bởi vì thật sự không thể tìm thấy đồ vật hữu dụng gì khác, ba nam sinh đánh bạo đi mở ra bảy cái quan tài kia. Bảy cái quan tài kích thước giống nhau, đều lớn đến độ có thể chứa được một nam nhân trưởng thành, trong mỗi cái đều chứa những món đồ giống nhau: một cái chăn, một cái bật lửa, một dao gọt hoa quả cùng một lọ thủy tinh. "Chúng ta có phải là bị cái tổ tiết mục nào đó theo dõi, đùa giỡn với chúng ta không, có phải sẽ có chỗ giấu camera không?" Một trong ba nam sinh tên Vương Thành nói giỡn như vậy, dù sao bảy cái quan tài này cùng những đồ vật bên trong vừa nhìn thấy liền biết là cố ý đặt ở đây. "Nếu là như thế thì tốt rồi." Một nam sinh khác tên Lê Sơ Nguyên bảo mọi người lấy mấy món đồ trong quan tài ra trước, bởi vì Lê Sơ Nguyên từng có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, cho nên bảy người tạm thời lấy hắn làm người dẫn đầu. Mọi người đem chăn cuốn lên người, lại cầm lấy những đồ vật khác chuẩn bị quay trở về bãi cát mà họ ngồi trước đó. Trước khi rời đi, Tuyết Nhu quay đầu lại nhìn bảy cái quan tài kia một lần, nàng có cảm giác rằng, bọn họ đều sẽ phải trở lại nơi này, mà Hạ Thạch bên cạnh Diệp Tuyết Nhu cúi đầu, mặt chôn trong chăn, lộ ra một nụ cười mỉm kỳ quái, chỉ là nàng cũng không phát hiện, ngoại trừ Diệp Tuyết Nhu, biểu tình của mọi người đều là kỳ quái. - ------------------ Tác giả có lời muốn nói: Đoán một chút vì cái gì kêu Qua Qua ~ Editor đưa gợi ý: Nhìn đến cái tên Hán của truyện nha~ Editor có lời muốn nói: Ai phát hiện ra đôi uyên ương này sớm nhất nhỉ? Hà Nghiêm: Sẽ không phải là tôi đi? Hà Lí Mỹ: Không phải nha, khi các nàng còn chưa tỏ mà tôi đã tường rồi đó. Tổ đội《 toàn lực đi tới 》: Chúng tôi làm thần cupid đã 6 năm, trước khi các nàng xuất đạo nha! Tằng Dật: Ngại ngùng, tôi làm ông tơ ngay từ lúc các nàng gặp nhau! Tân Nhạc và Trần Nhu:..... Chúng ta mới là người đại diện của các nàng, vì cái gì lại biết cuối cùng?! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]