☆Chương 22: Ngạo kiều khi uống say sẽ trở thành một sinh vật khác. Các nhà truyền thông nhận thấy bài phát biểu cảm nghĩ của Cố Niệm Bắc thật sự tìm không ra cái bạo điểm gì, vì thế giải thưởng Kim Lập mỗi năm một lần liền tại không khí hài hòa như vậy mà kết thúc. Tuy vậy, đối với các truyền thông, với các fans, với quần chúng ăn dưa, thì hiện tại mới chính thức bắt đầu sóng gió. Mỗi năm giải thưởng Kim Lập đều có thể duy trì nhiệt độ tầm ba tháng, nhưng mà năm nay xem ra, nhiệt độ có thể sẽ duy trì tới hơn nửa năm, bởi vì rốt cuộc tin "Sầm Diệc Thư mang thai" này có thể căng nhiệt tới tận chín mùa trăng. Trận sóng gió này đương nhiên không cùng quan hệ với Cố Niệm Bắc, nàng giờ phút này toàn bộ tâm tư là tập trung tới cánh cửa trước mặt. Gõ, hay không gõ, nên gõ ba cái hay hai cái thì tốt hơn, nên nói mình là ai chứ? Cố Niệm Bắc nâng lên tay rồi lại buông xuống, tới tới lui lui ba lần, cửa phòng khách sạn đột nhiệt bật mở, Giang Nam Ảnh mặc áo ngủ xuất hiện. "Tới tìm tôi?" Cố Niệm Bắc liên tục gật đầu, sợ rằng ngay sau đó Giang Nam Ảnh sẽ giống như lúc trước đem nàng khóa ngoài cửa. "Vào đi." Cố Niệm Bắc không thể tin được lần này lại thuận lợi như vậy, nhưng Giang Nam Ảnh cũng đã đi vào trong. Cố Niệm Bắc nhẹ nhàng đóng cửa, lại nhẹ tay nhẹ chân đi vào theo. Đến khi nàng ngửi được trong phòng có mùi rượu, liền minh bạch, thảo nào Giang Nam Ảnh khác thường như vậy. Tuy là so với trước kia, Giang Nam Ảnh đối với giải Kim Lập lần này đã không còn chấp niệm to lớn đến thế nữa, nhưng khi nghe được kết quả, trong lòng vẫn là nhiễu loạn thất vọng, cho nên khi nàng trở lại khách sạn liền nhịn không được mà uống một chút rượu. Nàng thật sự không có uống quá nhiều, nếu không như thế nào có thể rõ ràng nghe được tiếng bước chân của Cố Niệm Bắc chứ. Cố Niệm Bắc không biết, từ lúc nàng chuẩn bị gõ cửa, Giang Nam Ảnh đã đứng ở phía sau cánh cửa rất lâu. "Cô nương này không phải là ngốc đến nỗi muốn tới an ủi mình chứ." Giang Nam Ảnh nghĩ như vậy liền xoay người sang, vừa lúc đối mặt với Cố Niệm Bắc đang lén lút lấy cúp từ trong túi ra. "Cứ tiếp tục đi nha." Giang Nam Ảnh không hề ý thức được, cái gọi là cảm thấy không uống quá nhiều như nàng là đã thật sự bị say rồi. Cố Niệm Bắc đành phải nhanh chóng đem cúp ra, cái cúp này chính là cái hai giờ trước Cố Niệm Bắc từ trong tay Trang Tử Chu tiếp nhận được. "Cúp này thật khó coi." Giang Nam Ảnh nói chính là lời nói thật, cúp của Kim Lập nổi tiếng là xấu, những giải thưởng khác đều sẽ có tạo hình thiết kế độc đáo, còn cúp giải Kim Lập chính là một cái cúp nguyên thủy thuần túy, cái ly bình thường trông như thế nào thì nó liền trông như thế đó. "Như thế nào đây, cô là muốn đem cúp nhường cho tôi sao?" Giang Nam Ảnh hơi dựa người vào tường, nhìn Cố Niệm Bắc nói. Khuôn mặt Giang Nam Ảnh vì say mà có chút phiếm hồng, mái tóc rối tung thường ngày bị tùy ý cột lên, vài sợi tóc con dừng trên mặt, hơn nữa bởi vì dây áo ngủ trông như sắp rơi xuống, cả người nàng tản ra hơi thở lười biếng gợi cảm. Bị Giang Nam Ảnh trông như vậy nhìn tới, một Cố Niệm Bắc ngày thường bị Tân Nhạc mắng "Mặt em là tường đồng hay tường thiếc vậy" giờ đây mặt lại thoáng chốc liền đỏ, thậm chí so với Giang Nam Ảnh còn hồng hơn. "Cô đỏ mặt cái gì?" Giang Nam Ảnh tùy tay chỉnh lại dây áo, sau đó đến gần Cố Niệm Bắc, nhón chân ngửi ngửi, "Không có uống rượu a." Cố Niệm Bắc vội vàng đem cúp chặn ở giữ các nàng, lại lui về phía sau vài bước, lúc này mới ổn định được trái tim đang muốn nứt toặc ra của mình. "Thật sự là giống như ai kia nói, muốn đem cúp nhường cho tôi?" Sau khi uống say, Giang Nam Ảnh một chút cũng không che dấu sự chán ghét của mình đối với Trang Tử Chu. "Đương nhiên sẽ không, nếu tôi không đoạt giải thì xác thực kỹ năng thật sự của tôi không bằng cô. Tôi sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào, giải thưởng Kim Lập lần này xác thực là tôi thắng." Giang Nam Ảnh lùi trở về, vuốt tóc, nói: "Còn tưởng rằng cô tới là để an ủi tôi, hóa ra là muốn tới thị uy." "Cô cũng không cần an ủi, không phải sao?" Cố Niệm Bắc thoát khỏi trạng thái bất thường vừa rồi, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Nam Ảnh, nói. Hai người nhìn nhau thật lâu, Giang Nam Ảnh cười một tiếng, nhưng cũng không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: "Vậy rốt cuộc cô tới đây để làm gì?" "Tới bồi cô uống rượu, cô chưa thử qua dùng cái cúp này uống rượu đúng không, cơ mà có lẽ tôi chậm một bước rồi." "Cũng không muộn." Giang Nam Ảnh tiếp nhận chiếc cúp Cố Niệm Bắc đưa tới, nhấp một ngụm rượu, sau đó đặt xuống bàn bên cạnh. "Để cảm ơn việc cô mời tôi uống rượu, tôi nói cho cô một bí mật." "Thật ra sau lễ trao giải thưởng Kim Lập 6 năm trước, tôi tìm người xin được số điện thoại của cô." Giang Nam Ảnh nghịch ngợm mà cười một chút, "Nhưng là, tôi không có gọi." Cố Niệm Bắc lúc này mới phát giác lúc trước mình đã xem nhẹ điểm này, có phải nên cảm thấy may mắn khi vẫn luôn không đổi số điện thoại không đây. "Vậy cô còn có bí mật gì liên quan tới tôi không?" "Có a." Giang Nam Ảnh tiến đến nói bên tai Cố Niệm Bắc: "Nhưng mà không thể nói cho cô. Cô muốn cùng tôi trở thành bằng hữu sao?" Không chờ Cố Niệm Bắc trả lời, Giang Nam Ảnh chính mình trả lời: "Tôi không thích cùng người cao hơn mình làm bằng hữu! Hừ!" "Hiện tại là thật sự uống say rồi." Cố Niệm Bắc muốn đem Giang Nam Ảnh đang nhảy nhót tại chỗ giữ lại, nhưng đối phương lại ôm chặt eo nàng muốn đẩy ra ngoài, còn nói: "Tôi muốn đi ngủ, ngày mai lại tới tìm, tôi nói cho cô nghe một cái bí mật khác." Cố Niệm Bắc hiện tại mang giày cao gót còn Giang Nam Ảnh thì mang dép lê, hơn nữa chiều cao của hai người vốn chênh lệch, lúc bị Giang Nam Ảnh ôm lấy, Cố Niệm Bắc liền cứng đờ, dù có động đất cũng không dám động đậy, nhưng xấu hổ nhất chính là cái người chôn mặt ở ngực nàng còn bất mãn lẩm bẩm: "Là ảnh hậu, cô thế nào lại có hai cằm vậy chứ..." Edioter: Ngực mềm mà chị gái tưởng nọng cằm =]]]] Cố Niệm Bắc thật muốn hô to một câu: "Cô không cần quá tự tin về chiều cao của mình như thế, được chứ!" Sau khi được Cố Niệm Bắc cùng phối hợp, Giang Nam Ảnh cuối cùng cũng thuận lợi đem người đẩy ra cửa, vô cùng sảng khoái đóng cửa lại. "Được rồi, ít nhất nhiệm vụ tối hôm nay cũng coi như đã hoàn thành." Cố Niệm Bắc không nhìn thấy được biểu cảm của mình lúc này, trong mắt người khác chính là đang ngây ngô cười, "Ngủ thôi." Cố Niệm Bắc sờ sờ, vẻ mặt cười ngây ngô chợt cứng lại, chìa khóa phòng của nàng vẫn còn ở trong túi, mà túi của nàng lại nằm trong phòng Giang Nam Ảnh, tất nhiên còn có cả điện thoại ở trong đó. Cố Niệm Bắc lại lần nữa đi gõ cửa phòng Giang Nam Ảnh, nhưng có vẻ đối phương đã ngủ mất rồi. Lúc Cố Niệm Bắc chuẩn bị đi xuống dưới lầu tìm lễ tân, Sầm Diệc Thư một thân mùi rượu vừa vặn đi ngang qua. "Làm sao vậy?" Sầm Diệc Thư hỏi. "Em quên mang chìa khóa phòng, điện thoại cũng không mang theo." "Để chị giúp em gọi cho Tân Nhạc, tối hôm nay dưới lầu vô cùng náo nhiệt." Cố Niệm Bắc biết Sầm Diệc Thư là nói dưới lầu có không ít đội paparazzi. Điện thoại rất mau đã kết nối, Tân Nhạc nói sẽ lập tức gọi người đem chìa khóa lên. "Uống rượu không có việc gì sao?" Khi Sầm Diệc Thư chuẩn bị rời đi, Cố Niệm Bắc nhịn không được hỏi. "Chị nói cho em một bí mật nha~" Sầm Diệc Thư sờ sờ bụng, lộ ra nụ cười kì quái, "Chị không có mang thai." Nói xong câu đó, Sầm Diệc Thư không cho Cố Niệm Bắc thời gian giảm xóc, liền rời đi, để lại Cố Niệm Bắc đêm nay bị câu "nói cho một bí mật" dọa tới hai lần. - -------------------- Editor phát 'đường' ôi thiu: Giang Nam Ảnh: Tôi nói cho cô nghe một bí mật~ Cố Niệm Bắc:.... ⊙﹏⊙∥ Chuyện gì cơ? Giang Nam Ảnh: Người ta ái cô đó~ (,,ԾωԾ,,) Cố Niệm Bắc:....... Tân Nhạc: Alo, à thực ngại quá lễ tân, có thể mang thêm một viê-- một hộp thuốc trợ tim lên giúp tôi được không? ┌( '_ゝ')┐
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]