Tôi bước xuống chung cư lang thang như thường lệ. Những tia nắng cuối ngày ngưng đọng trên những tán cây, dưới đất bây giờ chỉ toàn là bóng râm, bầu trời lúc này cũng thật êm dịu. Tôi thích nhất là nhìn lên bầu trời, nơi có những đám mây đủ hình thù đang bay bổng một cách tự do tự tại, thi thoảng từng đàn chim kéo nhau bay ngang qua tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường.
Dưới sân lúc này, mấy đứa nhỏ vẫn đang vô tư vui đùa. Có lẽ tôi thuộc về khoảng trời bình yên kia, không ồn ào, náo nhiệt, chỉ có tĩnh lặng và bình yên, nơi mà không phải đứa trẻ nào cũng có thể cảm nhận được…
Đang chìm đắm với cảnh vật xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt tôi dừng lại ở bóng lưng của một cô bé: "Bóng dáng này, không phải là của Tuệ Lâm sao? Đúng là Tuệ Lâm rồi. Cô ấy đã về!". Không hiểu sao, trong lòng tôi lại trào dâng một cảm xúc vui mừng đến khó tả, nó giống như cảm giác mỗi khi tôi đón ba đi làm về. Đó là một loại cảm xúc tự nhiên, sâu thẳm trong tâm hồn tôi lúc này.
Tôi muốn đứng dậy, chạy thật nhanh về phía cô ấy, nhưng lại không dám. Giờ đây, trong tôi đang rất mâu thuẫn, vừa muốn tới hỏi thăm, vừa lại không muốn đi. Đã lâu rồi tôi không gặp lại Tuệ Lâm, cô ấy vẫn giống như lúc chúng tôi mới gặp, vẫn chẳng khác gì một thằng con trai trong thân hình một cô bé cả.
Có lẽ vì đã vắng mặt khá lâu, nên mấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952294/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.