Tôi hỏi Tuệ Lâm về ước mơ hồi bé của cô ấy. Tuệ Lâm chỉ cười hì hì rồi bảo cô ấy không tính xa được như thế. Đôi lúc, cô ấy mông lung không biết mình sẽ làm gì trong tương lai. Tuệ Lâm thích vẽ tranh, nhưng học xong cô ấy sẽ làm gì với nó. Ba mẹ Tuệ Lâm cũng phân tích rất nhiều về điều này và cô ấy cảm thấy đúng.
Qua cách nói chuyện của Tuệ Lâm, tôi có thể cảm nhận được đam mê của cô ấy với việc vẽ tranh không quá lớn. Nó không đủ để cô ấy phải đấu tranh để đạt được. Cộng thêm việc từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn phải theo sự sắp xếp của ba mẹ khiến cô ấy quên đi ước mơ của mình là gì. Tuệ Lâm tuy là một người có cá tính, nhưng chưa bao giờ dám làm trái ý ba mẹ. Tôi hiểu và thông cảm cho cô ấy, chẳng qua cô ấy quá yêu thương gia đình của mình, nên mới mông lung như vậy.
Tôi cũng có ước mơ của riêng mình, được trở thành ông này bà nọ. Nhưng càng lớn, tôi càng hiểu ra nhiều điều. Đôi khi, ước mơ vẫn chỉ là mơ ước, không phải ai cũng đủ mạnh mẽ và sự quyết tâm, để đi đến cái đích cuối cùng.
Tuệ Lâm hỏi thăm về dự định sắp tới của tôi. Tôi cũng chỉ có thể trả lời qua loa cho xong chuyện, do chưa có gì gọi là chắc chắn. Tuệ lâm bĩu môi, nói một người giỏi toàn diện như tôi thì cần gì phải lo, nhắm mắt cũng có thể vào được trường mình muốn. Tôi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952279/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.