Bình thường giờ đi làm về của ba tôi sẽ rơi vào khoảng tầm mười tám giờ, có trễ lắm cũng tầm mười chín giờ là hết đát. Nhưng hôm nay đồng hồ đã điểm hai mươi giờ mà vẫn chưa thấy ba về, lại không thấy bất kỳ cuộc gọi nào từ ông ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy có chút bất an, cứ lóng nga lóng ngóng, đi ra đi vào.
Chuông điện thoại vang lên, giọng nói của một người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến tai tôi, nghe có vẻ hớt hải: “Thanh Sang, có phải cháu đó không?”
Tôi chưa kịp định hình người đàn ông đó là ai, thì ông ấy đã tiếp lời: “Bác Châu đây, ba cháu đang ở bệnh viện X, cháu đến ngay nhé”
“ Bác…nói…sao, Ba…cháu…đang trong bệnh viện ạ” Tôi cố gắng bình tĩnh nhưng không thể nào nói rõ câu, tay chân bắt đầu run bần bật.
Tôi ngồi bệt xuống đất, lỗ tai lùng bùng, phải mất một lúc tôi mới lấy lại chút bình tĩnh. Tôi vội cầm bóp nhét vào túi áo, rồi lật đật chạy xuống bác bảo vệ đang trực ca đêm mượn xe chạy vào viện với ba ngay lập tức.
Bác bảo vệ thấy tôi không được bình tĩnh, vội nhờ người trực hộ rồi lái xe chở tôi đi. Đến bệnh viện bác đưa cho tôi số điện thoại đã được ghi chép ra giấy cẩn thận từ trước. Chắc bác cũng đã quen với việc cho ai đó số điện thoại của mình, nên đã tiện tay ghi sẵn ra giấy.
“ Cháu vào với ba đi. Đây là số điện thoại của bác, nếu cần gì cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952238/chuong-32.html