“Em chào thầy ạ” -”Thầy chào em”.
“Em chào thầy ạ” -”Thầy chào em”.
…
“Tiểu Linh, chào thầy đi con” -” Con…chào thầy ạ”.
Con bé chào tôi, trên miệng vẫn còn không ngừng ngáp ngủ. Có lẽ vào hè nên con bé đã quen giấc ngủ dậy trễ. Cũng phải con bé cũng mới chuẩn bị lên Lớp 2 thôi mà, khó tránh khỏi việc này.
“Thầy Sang, thầy xem đó, con bé này, thật tình không biết nói sao với thầy. Có gì nhờ thầy dạy bảo nó giúp tôi”, mẹ Tiểu Linh vừa nói vừa gõ nhẹ lên đầu con bé tỏ ý trách móc.
Con bé lại rất cá tính, đưa tay xoa xoa đầu như kiểu mẹ nó dùng bảy tám phần lực mà gõ lên đầu nó vậy. Sau đó nó tỏ vẻ khó chịu mà la lên: “Mẹ này, đau con” rồi dùng đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn tôi như cầu cứu.
Tôi mỉm cười, bảo với mẹ con bé rằng nó vẫn còn nhỏ, chưa quen giấc học hè là chuyện bình thường, bảo chị ấy cứ yên tâm không nên la rầy con bé. Mẹ con bé thấy tôi nói thế cũng không tiện nói thêm điều gì.
Con bé thì như tìm được đồng mình, nhanh chóng tiến về phía tôi, hay tay còn không quên bấu chặt vào cánh tay tôi, nó dương mắt lên mạnh dạn nói với mẹ nó: “Mẹ thấy thầy nói rồi đó. Con còn nhỏ mà, buồn ngủ là điều bình thường, suốt ngày mẹ cứ la con thôi”
Mẹ con bé dường như cũng cảm thấy bất lực, nhưng cũng không thể nào lôi nó ra ngoài, tẩm cho nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952234/chuong-34.html