Cuộc trò chuyện giữa tôi và chị ấy cuối cùng cũng kết thúc, đồng hồ bây giờ cũng vừa điểm đến thời gian phải dọn dẹp của nhà hàng. Chị ấy ngỏ ý đưa tôi về bằng chiếc xe hơi của chị ấy nhưng tôi từ chối, tôi bảo mình có xe nên có thể tự về được.
Chị cũng không miễn cưỡng ép buộc tôi phải đồng ý. Lúc này chị đứng dậy tiến lại gần về phía tôi, tôi còn đang nghĩ trong đầu, chắc chị ấy muốn tới bắt tay tôi, nên cũng đứng dậy theo, còn định giơ tay sẵn chờ chị ấy tới là vừa. Không ngờ được tình huống bất ngờ này lại xảy ra nhanh đến vậy, chị ấy không nhanh, không chậm vòng tay qua eo tôi, thì thầm vào tai tôi: "Thanh Sang, cảm ơn em vì bữa tối hôm nay"
Tôi nhất thời bị chị ấy làm cho hoảng sợ, vội bước lùi một bước về sau: "Người cần nói lời cảm ơn, phải là em mới đúng"
Chị ấy thấy tôi có vẻ không quen kiểu thân mật này, vội thu tay về, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em đã tâm sự cùng chị trong bữa tối hôm nay, có gì chị sẽ nhắn tin với em sau. Em tranh thủ làm việc rồi về sớm đi nhé!".
Trước khi rời đi chị ấy còn không quên trao đến tôi một ánh mắt đa tình, khiến tôi khó hiểu. Nhưng vì chị ấy là người tốt, nên tôi cũng không để tâm nhiều làm gì.
Chị ấy vừa rời đi, mấy đứa nhân viên hóng chuyện của tôi không biết canh me ở góc nào, đã chạy ùa tới, nháo nhào hỏi thăm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952220/chuong-41.html