Chúng tôi dạo chơi một số địa điểm, từng là nơi quen thuộc của hai đứa trước đây. Từ khu vui chơi dành cho trẻ em mà Tuệ Lâm rất thích, cho đến quán ăn, tiệm trà sữa nơi cô ấy thường hay lui tới. Hôm nay cũng là dịp để Tuệ Lâm có thể ôn lại kỷ niệm xưa. Thú thật, dù ở gần nhà nhưng có những nơi tôi còn không biết đến sự tồn tại của chúng, vậy mà đã trải qua thời gian lâu như vậy, Tuệ Lâm vẫn không hề quên một địa điểm nào. Phải công nhận trí nhớ của con gái thật siêu phàm.
“Tuệ Lâm có muốn ghé thăm trường Cấp 3 của Thanh Sang không?” Tôi ngỏ lời mời Tuệ Lâm ghé lại trường cũ sau hơn bảy năm xa cách;
“Được! Chúng ta đi thôi” Tuệ Lâm ra hiệu cho tôi;
“Vậy chúng ta đi bằng phương tiện nào bây giờ, hay là… ” Tôi thắc mắc, ngụ ý muốn chở cô ấy đi bằng chiếc xe máy của tôi cho lãng mạn;
“Xe buýt, tui sợ nắng lắm nên ông không cần nghĩ tới việc chở tui đâu” Tuệ Lâm đanh đá trả lời, rồi đi một mạch ra trạm xe buýt phía đầu đường.
Vừa bước xuống trạm, đập vào mắt chúng tôi là hàng phượng vĩ nở đầy hoa đỏ rực chạy dọc theo sân trường, nhìn từ xa trông vô cùng đẹp mắt, những cánh hoa phượng lúc này cũng đang vươn mình trong gió đón lấy những tia nắng vàng ánh, càng làm tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của mình.
Ngôi trường này hiện đã được tu sửa lại khá nhiều, khu vực phía sau đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952197/chuong-51.html