Ngày hôm sau, bốn tiết buổi sáng của Ôn Nam đều là văn học cổ, cực kỳ buồn chán.
Rất nhiều người trốn học, phòng học to như vậy, chỉ có một nửa người ngồi, hơn nữa đại đa số đều đang mơ màng sắp ngủ.
Bàn đầu chỉ có một người ngồi, đó chính là Ôn Nam. Ba chị em kia trăm triệu lần không dám ngồi ở cái vị trí bàn đầu tiên đó, nhưng không đành lòng để Ôn Nam lẻ loi một mình, vì thế cả đám đều ngồi ở bàn hai, tuy cũng rất dễ bị để ý…
Nhưng vị giáo sư già đeo kính cũng không để ý đến số người có mặt trong lớp, chỉ chuyên chú giảng 《 Kinh Thi 》(1):
(1) Kinh Thi là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ
“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?(2)”
(2) Dịch nghĩa: Cổ áo chàng xanh xanh, khiến lòng em bồi hồi vương vấn. Dù em lỡ hẹn chẳng đến, sao chàng cũng không một lời hỏi thăm em.
Những câu thơ này Ôn Nam cũng biết, thậm chí cô còn nhớ rõ vài câu phía dưới:
Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất lai vãng, tử ninh bất lai(3)?
Khiêu hề thát hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.(4)
(3) Dịch nghĩa: Đai ngọc chàng xanh xanh, khiến tâm trí em đầy những tưởng nhớ. Dù em lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-cuoc-song-am-ap-hon/167675/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.