Gió ấm áp thổi tới, làm bay góc áo của Hứa Diệc Hành cùng Vương Tử Kỳ.
Hứa Diệc Hành mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean màu lam nhạt, Vương Tử Kỳ cũng là quần jean, áo sơ mi màu lam phấn. Một người soái khí tuấn mỹ, một người thanh tú đáng yêu.
Hai người dưới ánh mặt trời, mặt đối mặt, Hứa Diệc Hành cúi đầu xem di động, Vương Tử Kỳ ở đối diện Hứa Diệc Hành nói chuyện. Một màn này, đẹp như họa.
Ôn Nam kéo cánh tay Ôn Nhã, trộm mà thưởng thức cảnh đẹp.
Bất ngờ, Vương Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía này, đôi mắt sáng lên, nhìn Ôn Nam vẫy tay kêu lên: “Chào, chị dâu…… Ôn Nam!”
Hứa Diệc Hành nghe được âm thanh, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, Ôn Nam cảm nhận được một tầm mắt đang mãnh liệt mà nhìn mình, bỗng nhiên có loại cảm giác làm chuyện xấu bị phát hiện. Bình tĩnh mỉm cười, đối với bọn họ gật đầu ý chào một chút. Hứa Diệc Hành cũng hơi hơi gật đầu một cái, sau đó cúi đầu xem di động.
May mắn Vương Tử Kỳ không đem từ “Chị dâu” kia hô lên, cô nhỏ còn ở bên cạnh, bằng không thật khó mà giải thích. Ôn Nam ở trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Đi được một đoạn, ôn nhã mặt mày mang theo ý cười, nhìn cô cháu gái bên cạnh cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Bạn của cháu hả?”
“Vâng, là học trưởng trước đây học cùng cao trung.”
“Cậu ấy nhìn rất soái.”
Ôn Nam không biết cô nhỏ nói những lời này có ý tứ gì, chẳng lẽ chỉ khen ngợi sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-cuoc-song-am-ap-hon/167669/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.