[1]
Đao khách đi rồi, để lại cho Thanh Niểu một đợt gió sương. Thanh Niểu cân nhắc kĩ lưỡng, đoán rằng đã sắp đến lúc, nàng lau hương rượu còn vương trên đầu ngón tay, đi ra ngoài treo cờ lên.
Bông tuyết nhỏ vụn, mặt trời ẩn nấp khuất dạng.
Hương rượu thoang thoảng trong làn tuyết mịn.
Có người đứng bên dưới lá cờ.
"Có rượu không?"
Là một đại thúc có giọng nói trầm thấp tang thương, khuôn mặt râu ria, giữa mày khắc sâu dấu vết thời gian, hắn ló đầu vào trong.
"Bán hai cân."
[2]
Thanh Niểu rót rượu cho hắn, bầu hồ lô trong tay trông có vẻ đã cũ xưa.
Nó cũng giống như nam nhân này, xám xịt già nua.
Áo vải thô để tránh rét, mặc dù có cũng như không. Đầu ngón tay hắn đông lạnh đến xanh tím khiến vết dao trên mu bàn tay càng thêm dữ tợn. Nhưng tình cờ giáp sắt bên ngoài áo vải cũng rất rách nát.
"Rất đắt tiền?"
"Không cần." Thanh Niểu đặt hồ lô trên bàn. "Rượu vào lời ra, ngươi từ đâu đến?"
"Quên mất rồi." Người này gãi gãi mái tóc rối bù, ánh mắt mờ mịt, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ."
"Đi đến đâu?"
"A... Đi tìm thê tử." Một nét cười hiện lên trên khuôn mặt tang thương nghèo túng, ánh mắt bình thản ôn nhu, hắn lặp lại lời nói: "Đi tìm thê tử."
Hắn nhẩm thật kỹ con chữ này, tựa như đang nhấm nháp dư vị, so với rượu đã rót càng tinh khiết thơm nồng, so với gió lạnh cũng càng đắng chát cũ kỹ hơn nhiều.
Đầu vai giáp sắt bị xé dọc, lộ ra đường may xiêu xiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-am/1053473/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.