Sáng hôm sau đi làm, Thảo Nguyên trưng ra một bộ mặt mà một đồngnghiệp thân tình một cách ác ý phong tặng danh hiệu “khuôn mặt đần nhấttrong năm của người đẹp Chi nhánh 1″. Ai gọi gì cô cũng “Dạ”, hỏi gìcũng “Ừ!”, có cái bảng báo giá thì gửi lộn của đơn hàng A cho khách hàng B. Đến khi nhận được cái thư của sếp Thái yêu cầu tối nay đi tiếp khách đột xuất với sếp, đầu óc u mê của cô mới tỉnh táo lại đôi chút. Nguyênnhíu mày nghĩ ngợi. Khách nào? Chi nhánh 1 đợt này đâu có đoàn khách nào đâu?
- Khách của Tổng công ty. Nhưng có liên quan tới lĩnh vực xuất nhập khẩu, cần chúng ta đi giao tiếp.
- Anh cử bạn khác đi giùm em được không? Hôm nay em thấy trong người không được khỏe.
Nguyên thoái thác nhiệm vụ được giao, nhưng Ngọc Thái không thèm nhân nhượng, còn nói đi giao tiếp thế này chỉ có lợi cho sales, không baogiờ thiệt. Có khi tự nhiên lại có thêm khách hàng tiềm năng chứ chẳngchơi! Thành ra cuối buổi, Nguyên phải lôi bộ dụng cụ trang điểm ra túttát lại dung nhan nhợt nhạt của mình. Mắt vẫn hơi sưng đỏ do tối quakhóc nhiều, có hóa trang kỹ đến đâu vẫn không che hết được. Cô thở dàinhét cây concealer vào trong túi, vỗ vỗ hai má. Vừa bước vào văn phòng,Giám đốc Chi nhánh đã gọi cô lại:
- Này, nhà cô cũng không xa đây đúng không?
- Dạ?
- Dạ cái gì! Hôm nay có người ngoan đột xuất thế. Về nhà thay đồ đi. Nhân viên mình mặc đồng phục anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ai-yeu-em-nhu-anh/3184791/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.