Tòa chung cư mà Trường Giang đang sống là một dạng chung cư gia đìnhnằm ngay khu vực trung tâm thành phố. Khi Nguyên gửi xe ở dưới, bảo vệthấy người lạ, còn hỏi cặn kẽ xem đến gặp ai, căn hộ số bao nhiêu, cẩnthận ghi hết thông tin vào một cuốn sổ lớn rồi mới đồng ý cho vào. Côlên tới trước cửa phòng anh trên lầu ba, bấm chuông cửa rồi đứng đợi.Đợi chừng năm phút, tưởng như trong nhà không có ai, muốn bấm thêm mộtlượt chuông nữa thì cửa phòng mới bất ngờ mở ra.
Khi Giang nhìn thấy Nguyên, anh dường như không tin vào mắt mình, mơmàng nghĩ hình như cơn sốt đang đánh lừa anh. Nhưng không, cô đang đứngtrước mặt anh, chân thực như thế, cả người tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàngvà trong trẻo bao lâu rồi vẫn không thôi thu hút anh.
- Em nghe đồng nghiệp ở Chi nhánh 1 nói anh bị ốm nên tới thăm.
Nguyên nhẹ nhàng giải thích. Anh mỉm cười, đứng lui qua một bên nhường lối cho cô bước vào:
- Cũng chẳng quá nghiêm trọng.
Tuy anh nói vậy, nhưng nhìn ra rõ ràng là cơn bệnh không hề nhẹ. Nétmệt mỏi tràn ngập khuôn mặt anh, môi khô nứt vì sốt, mắt đỏ như mới đingoài gió về. Anh gắng gượng đưa cô vào ghế ngồi, nhưng cơn đau đầu ậpđến khó thể làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh ngả người lên thànhghế sô pha, ấn tay vào hai thái dương đang co giật. Nguyên lo lắng nhìnanh:
- Bệnh thế này mà anh nói là không nghiêm trọng. Anh đã đi bệnh viện chưa?
Giang lắc đầu. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ai-yeu-em-nhu-anh/3184757/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.