Lúc Nguyên chạy xe về tới gần nhà, chợt thấy đầu phố là một chiếc xemàu đen trông quen quen. Cô nhận ra đó là xe của Thế Phong, bỗng nhiêntrống ngực đập thùm thụp như trống trận, chậm chạp trờ xe tới gần. Đúnglà xe của Tổng giám đốc thật. Và người đàn ông bị cô cho leo cây tối nay đang chậm rãi mở cửa xe, đứng dựa vào một bên chờ cho cô tới. Ánh đèntừ xe máy của Nguyên chiếu lên dáng người cao lớn trong bộ áo sơ mi vàquần tây phẳng phiu lịch lãm. Nguyên vội vã tắt đèn xe, sợ anh bị chóimắt. Trong ánh sáng mờ mịt của đèn đường, khuôn mặt người đàn ông khôngrõ có biểu hiện cảm xúc gì.
Nguyên vội vàng gạt chân chống, trong đầu chạy lạo xạo hàng đốngnhững lời phân bua. Nhưng khi đứng trước mặt anh, cô không thốt lên được một lời nào. Mọi lời bào chữa đều trở nên vô duyên khủng khiếp vì anhđã không những đợi, mà còn tới tận đây để đợi cô.
- Cám ơn anh! – Nguyên khẽ khàng nói. Câu nói của cô làm Thế Phongcảm thấy bất ngờ. Chính lúc ấy, ngàn câu hỏi truy vấn anh nhẩm nãy giờcũng biến đi đâu sạch. Thế Phong rút bản hợp đồng ra đưa cho cô:
- Em đã để quên bản hợp đồng này trên xe tôi!
- Dạ?
Thảo Nguyên nghi hoặc nhận đám giấy. Sao cô chẳng có tí khái niệm nào về bản hợp đồng bị thất lạc này nhỉ? Cô giơ lên phía ánh điện để xem.À, đúng rồi. Đây đúng là bản hợp đồng cô mang theo hôm tiễn khách ra sân bay. Hợp đồng thì đúng là rất quan trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ai-yeu-em-nhu-anh/131236/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.