Buổi sáng mở mắt ra, Thảo Nguyên thấy một sự lạ. Hình như tối qua côngủ, vẫn để đèn hay sao mà trong phòng lại sáng choang thế này nhỉ. Ngẩn ra một lúc, cô mới hét ầm lên:
- Trễ giờ rồi!
Hóa ra không phải ánh điện, mà là đã chín giờ – sáng – bảnh – mắt –ra – rồi. Với tốc độ nhanh đến kinh hoàng, Thảo Nguyên lăn ra khỏigiường, va đánh uỵch vào mép bàn kêu “ối” một cái đau đớn, vừa xoa cẳngvừa vọt vào nhà tắm. Vệ sinh cá nhân, chải đầu, thay quần áo… hết đúng10 phút. Cô rầm rập chạy xuống cầu thang, giày vẫn chưa thắt dây vì taycòn bận tranh thủ đội mũ bảo hiểm. Trước khi phi con xe Lead cồng kềnhra khỏi nhà, cô còn kịp cằn nhằn với bà mẹ đang vui vẻ ngồi tuốt raungót:
- Sao mẹ lại không gọi con dậy?
Người mẹ đảm đang bị cằn nhằn oan ức, lập tức giải thích:
- Mẹ thấy phòng mày im im. Tưởng đi rồi. Nào ai biết!
Nhưng lời bà chẳng có ai nghe. Cô con gái yêu quý đã chạy mất tiêu mất dạng từ đời thuở nào rồi.
Ông bảo vệ già to béo của tòa nhà ném cho Nguyên cái thẻ xe.
- Lại đi trễ. Tháng này chắc bị trừ hết cả lương rồi chứ gì?
Công ty cô có quy chế quy định đi trễ ngoài 8h30 là bị trừ mất mộtphần ba ngày lương. Trễ một giây cũng bị trừ vì máy chấm công là dạngquẹt thẻ từ, báo cáo lại chính xác thời gian ra,về của nhân viên. Condân của công ty sau khi bị áp dụng luật lệ này đã không kiêng nể gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ai-yeu-em-nhu-anh/131224/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.