Trong một căn nhà nhỏ, có một cô gái ngồi ngay ngắn bên hiên cửa sổ, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng lướt qua từng dây đàn. Tiếng đàn trong trẻo giống như một vị thuốc an thần khiến cho lòng người yên tĩnh trở lại. Tiếng đàn vừa dứt, một giọng nói trầm trầm vang lên:
“Bàn tay đã như thế này rồi mà còn muốn đánh nữa sao? Em muốn mất máu mà chết nhưng tôi lại không muốn đem em đi chôn đâu, An An!”
Đúng vậy, cô gái nhỏ trong căn nhà đấy chính là An An, là cô gái mười hai năm về trước bị gia tộc vứt bỏ.
An An nhìn xuống mười đầu ngón tay của mình, mười đầu ngón tay bị thương rất nghiêm trọng, máu chảy xuống thành từng giọt từng giọt. Kể từ khi cô biết bà nội thích nghe đàn tranh, cô ngày nào cũng tập cho đến khi đầu ngón tay rướm máu. Tất cả chỉ để bà nội chú ý tới cô một chút.
Cô đã rất lâu không được gặp bố mẹ. Suốt mười hai năm qua, ngày nào cô cũng trông ngóng ba mẹ sẽ đón cô về. Thế nhưng từng ngày qua đi, ngoại trừ Hạo Nam thì không một ai đến nơi này thăm cô.
Hạo Nam nhìn ra tâm trạng của cô, anh khẽ đặt tay lên vai cô an ủi:
“Đừng nghĩ nữa, tôi đưa em ra bên ngoài chơi được không?”
An An khẽ lắc đầu, nếu cô tự tiện ra ngoài ba mẹ cô nhất định sẽ không thích, như vậy họ sẽ không thương cô nữa.
“An An, em ở trong đây cũng đã mười hai năm rồi. Mười hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ai-ve-duoc-trai-tim/2192318/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.