Sự tình cuối cùng cũng chẳng giải quyết được. Diệp Hoài không thể nói cái gì, vỡ thì cũng vỡ rồi. Huống chi sau đó, Thiệu Dịch Vĩ lại dẫn cậu ra ngoài ăn một bữa cơm, Diệp Hoài liền cao hứng đem chuyện này vất lên mấy tầng mây.
Thẳng đến ngày sinh nhật Loan Địch, cậu mới vội vã đi ra ngoài mua quà đưa cho nàng. Loan Địch mở quà ra, thần sắc thất vọng, nhìn Diệp Hoài liếc mắt một cái, cái gì cũng không nói.
Diệp Hoài không rõ, vòng cổ thật tốt, so với tâm ván gỗ lầy lội bùn kia không biết xinh đẹp hơn bao nhiêu lần, nàng trước kia không phải rất thích nhãn hiệu trang sức này sao?
Khó hiểu. Thật quá khó hiểu.
Thiệu Dịch Vĩ đi theo Đỗ Phi đến cửa hàng nhỏ sắp khai trương, bán cái gì thì cũng không nhớ kỹ lắm, bởi vì lão bản kia, lớn lên thật sự là quá mức dính người.
Hai người vào cửa hàng liền thấy một người đưa lưng về phía bọn họ đang sửa sang lại đồ vật ở góc tường. Đỗ Phi nói: “Hàn Linh, giới thiệu cho cậu một chút, đây là anh em của tôi, Thiệu Dịch Vĩ.”
Ngoài dự đoán, động tác người nọ sửa sang đồ vật chậm rãi ngừng lại, nhưng lại đứng yên ở đó không quay đầu lại.
Thiệu Dịch Vĩ xấu hổ quay đầu nhìn Đỗ Phi, Đỗ Phi so với hắn còn xấu hổ hơn, sau đó liền chuyển thành vô cùng tức giận: “Hàn Linh!”
Vẫn như cũ không nhúc nhích.
Thiệu Dịch Vĩ nheo mắt thấy trên lỗ tai người nọ đeo đồ vật màu đen, bĩu môi: “Nghe nhạc liền nghe đến ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cmn-doi-dai-hoc/1310336/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.