*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiệu Dịch Vĩ nhất thời không biết an ủi hắn thế nào.
“Khụ khụ, cho nên, Dịch Vĩ, cậu cảm thấy anh có nên mở cửa hàng không?”
“Cũng được. Bán cái gì?”
“Bán…… Nha! Không cần lo lắng bán cái gì, dù sao anh đây cũng sẽ lão bản!”
“Là anh cùng người yêu của anh cùng làm lão bản đi.” Thiệu Dịch Vĩ cười, hơn nữa hắn chính là dạng người coi tiền như rác, “Đừng để người ta gạt tiền anh là được.”
“Không thể có chuyện đó!” Đỗ phi gật đầu như trống bỏi, “Tiểu tử kia tuyệt đối không thể gạt anh.” Nói xong lại như suy nghĩ gì đó xoa xoa cẳm: “Nghĩ đi nghĩ lại anh cũng nên hỏi hắn, tính toán xem bán cái gì……”
Ngày qua ngày, xuân về trăm hoa đua nở. Người khác cởi áo len, Diệp Hoài đã bắt đầu thường xuyên mặc áo ngắn tay bên trong sau đó khoác ngoài một chiếc áo khoác.
Thiệu Dịch Vĩ cùng Giả Lượng từ bên ngoài trở về, mở cửa ra thấy một thân ảnh hồng phấn ngồi xổm trước tủ quần áo tìm kiếm gì đó, hai người đều sửng sốt một chút, Giả Lượng nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, đây là ai nha……?”
Thiệu Dịch Vĩ tay chân nhẹ nhàng đến gần thăm dò: “Diệp Hoài?”
Diệp Hoài quay đầu, Thiệu Dịch Vĩ mắt sáng ngời.
“Khụ! Tôi còn tưởng là nữ sinh nào đại giá quang lâm!” Giả Lượng giọng tức khắc lớn lên, đi đến bàn mình rót nước uống, “Lát nữa cậu mà đi WC có thể dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cmn-doi-dai-hoc/1310334/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.