Đợi cho Thiệu Dịch Vĩ giải quyết nỗi buồn xong đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ, hắn ba bước bước làm hai tiến đến chen vào mấy tầng người vây xem, quả nhiên, Đỗ Phi vẻ mặt kiêu ngạo đứng ở giữa, một chân dẫm lên mặt của một nam sinh.
“Kêu một tiếng đại gia ta liền buông ra.”
“Ta X mẹ ngươi……” Nam sinh kia giãy giụa, mặt mày xám tro chửi ầm lên.
“Còn mạnh mồm nha!” Đỗ Phi dùng đôi giày Nike dùng sức ở mặt nam sinh kia day day hai cái: “Ngươi cho ngươi là ai! Dám huýt sáo với ta!”
Thiệu Dịch Vĩ vội vàng ôm lấy hắn kéo về phía sau: “Đại ca, ngài đừng có như vậy!”
“Hôm nay ai cũng đừng mong cản được ta!” Đỗ Phi một phen tránh hắn, dùng sức sửa sang lại quần áo. Người ta sinh khí thì là mặt đỏ bừng bừng, hắn lại là càng bực càng trắng, chính là một bộ dáng lưu manh.
Có người tìm Hà Huy tới, Thiệu Dịch Vĩ khi thấy, anh ta đã đứng trước mặt bọn họ. Hắn đỡ bả vai Đỗ Phi một chút, “Đồng học, cậu trước buông hắn ra, mọi người có chuyện gì từ từ nói.”
“Cậu là ai……” Đỗ Phi giương mắt, khi thấy Hà Huy mắt sáng rực lên một chút, “Cậu lại là ai?”
“Chủ tịch!” Bên cạnh có người ồn ào.
“Nha.”
Thiệu Dịch Vĩ nóng nảy, dùng sức nắm chặt cổ tay Đỗ Phi: “Đại ca! Thôi bỏ đi!”
Chỗ cổ tay truyền đến đau đớn làm Đỗ Phi quay đầu.
Thiệu Dịch Vĩ ánh mắt tỏ vẻ lo lắng, lại dùng sức niết tay hắn: “Cho tôi chút mặt mũi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cmn-doi-dai-hoc/1310324/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.