Chương trước
Chương sau
Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Trong khoảng thời gian Phong Kính ngây người, Hà Chi Viễn đã nhanh chóng giúp Giang Nhiễm xách hành lý vào khu nhà.

Anh do dự có nên đi xuống tìm Giang Nhiễm không, cô vừa về đến nhà, chắc chắn cũng mệt lả đi rồi, lúc này có lẽ muốn ăn cơm trước. Tuy không vui vẻ gì khi cô và Hà Chi Viễn cùng đi ăn cơm nhưng Hà Chi Viễn giúp cô chăm sóc Nhị Hoàng, về tình về lý đều nên mời anh ta ăn cơm.

Thôi, chờ cô về rồi tìm cô cũng được.

Giang Nhiễm lên nhà cất hành lý xong thì lấy túi rồi đi ra ngoài với Hà Chi Viễn, Nhị Hoàng còn muốn đi ra ngoài nhưng bị Giang Nhiễm vất vả khuyên nó ở nhà. Bọn cô định đi quán lẩu cách đây không xa, Giang Nhiễm thường xuyên ghé vào, ông chủ thấy cô và một người đàn ông xa lạ đi vào, còn trêu cô hai câu.

Giang Nhiễm hơi mất tự nhiên, giải thích với ông ấy rồi tìm chỗ ngồi xuống. Có lẽ vì lo lắng cho Nhị Hoàng, cũng có thể vì quá mệt, cô ăn rất nhanh, giống như muốn ăn xong sớm về sớm.

“Buổi tối em có việc gì gấp sao?” Hà Chi Viễn hỏi cô.

Tay nắm đũa của Giang Nhiễm hơi dừng lại, một lát sau mới mở miệng nói: “Không phải đâu, chỉ là trong nhà còn nhiều hàng hóa phải sắp xếp lại, hơn nữa khách hàng cũng đang đợi em giao hàng.”

“Vậy à?” Hà Chi Viễn gật đầu, không hỏi gì thêm, “Em mới về cũng mệt rồi, đừng gắng gượng quá, thà sáng mai dậy sớm chút cũng đừng thức quá muộn.”

“Vâng, em biết rồi.”

Bữa lẩu này ăn không lâu đã kết thúc, Giang Nhiễm đi thanh toán, không để Hà Chi Viễn đưa mình về, chỉ nói mình ăn hơi nhiều muốn tản bộ cho tiêu. Hà Chi Viễn cũng không miễn cưỡng rồi lái xe về.

Giang Nhiễm đi bộ 20 phút mới về tới tiểu khu, lúc đi đến dưới nhà, cô vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng 15. Không biết anh Phong có ở nhà không?

Đến trước cửa nhà, cô còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng Nhị Hoàng kêu lên với cửa như nhận ra được cô về.

Giang Nhiễm mở cửa đi vào, Nhị Hoàng đang ngồi xổm ở cửa.

“Nhị Hoàng.” Giang Nhiễm gọi nó một tiếng, Nhị Hoàng thấy cô về rồi, vui vẻ chạy quanh chân cô. Giang Nhiễm thay dép đi vào phòng khách, nó cũng tung tăng chạy vào.

“Một tuần không gặp, em có vẻ hơi béo lên nhỉ, có phải ở nhà anh Hà Chi Viễn ăn rất ngon không hả?” Hai tay Giang Nhiễm véo má nó, sau đó bị dáng vẻ của nó chọc cười.

Buông mặt Nhị Hoàng ra, cô nhìn thoáng qua hai cái vali đặt trong phòng khách, “Thôi.”

Giang Nhiễm thở dài, đứng lên nói, “Ngày mai dọn vậy, mệt chết rồi.”

Cô về phòng ngủ của mình, ngồi vào bàn mở máy tính lên. Lên trang web của WeChat, cô gõ vào khung chat với Phong Kính, gửi một tin nhắn cho anh: “Anh Phong, tôi về rồi (đáng yêu),bao giờ anh tới lấy mặt nạ thế?”

Phong Kính đang muốn gửi tin nhắn cho cô, không ngờ vừa lên WeChat, cô đã gửi tin nhắn cho mình. Anh khẽ cười, trả lời: “Nếu bây giờ cô tiện thì tôi sẽ xuống luôn.”

[Người order Đại Kha Kha]: Cũng được.

[Phong]: Ok.

Anh tắt điện thoại, đeo khẩu trang và mũ ra ngoài. Giang Nhiễm mở balo của mình, lấy mặt nạ và quà kỷ niệm bên trong ra. Cô mua không ít đồ ăn vặt ở sân bay, ngoài để mình ăn ra, còn để gửi cho bạn bè thân thiết một ít.

“Gâu gâu.” Nhị Hoàng vẫn luôn đi theo cô bỗng nhiên chạy ra cửa, đứng trước đó kêu hai tiếng. Giang Nhiễm đoán Phong Kính đến, mới vừa đi ra, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Nhị Hoàng, mũi em cũng thính thật đấy.”

“Gâu gâu.” Như hiểu được Giang Nhiễm đang khen, Nhị Hoàng vui vẻ lắc đuôi.

Giang Nhiễm mở cửa cho Phong Kính, thứ nhìn thấy đầu tiên vẫn là khẩu trang đen và mũ lưỡi trai của anh.

“Anh Phong, anh ngồi xuống trước đã, tôi vào lấy đồ cho anh.” Giang Nhiễm xoay người, lại như nhớ tới gì đó, cô đi qua mở một cái vali lớn màu hồng nhạt ra, “Đúng rồi, tôi mua dép lê mới, anh đi tạm đi.”

Cô lấy dép từ trong vali ra đặt trước mặt Phong Kính, Phong Kính cúi đầu nhìn, đôi dép này hiển nhiên không phải Giang Nhiễm mua cho mình vì nhìn qua lớn hơn rất nhiều so với chân cô.

Dường như biết Phong Kính nghĩ tới chuyện gì, Giang Nhiễm mở miệng nói: “Trong nhà không có dép lê dự phòng, lúc có người tới thì không tiện nên lúc tôi mua đồ cũng mua luôn một đôi.”

“Ừ, cảm ơn.” Phong Kính thay dép, nhìn hai cái vali đầy đồ của cô, “Cô chứa đầy hai cái vali này thật à?”

“Đúng vậy.” Giang Nhiễm cười nói, “Đừng có xem thường sức mua của con gái.”

Phong Kính buồn cười, Nhị Hoàng ghé vào trước mặt anh như muốn được vuốt ve, anh liền khom lưng xoa nó.

Giang Nhiễm đưa mặt nạ đã được xếp sẵn trong túi, nói với Phong Kính: “Mặt nạ anh muốn ở đây cả, còn chocolate và khoai tây chiên này là tặng cho anh.”

Phong Kính hơi sửng sốt, không ngờ Giang Nhiễm còn tặng quà cho anh: “À, cảm ơn, lần trước cô cho tôi rau, lần này lại tặng quà cho tôi, có phải tôi nên mời cô ăn bữa cơm không?”

Anh quả thực rất bội phục trí thông minh của mình.

Giang Nhiễm cười nói: “Anh không cần khách khí như thế, đều là hàng xóm với nhau cả, hơn nữa anh mua nhiều đồ ở chỗ tôi thế, tôi chỉ muốn cảm ơn. Về phần ăn cơm, anh chắc chắn chứ? Ăn cơm thì phải tháo khẩu trang xuống đấy.”

Phong Kính: “…”

Sao anh lại quên mất chuyện này?

Thấy Phong Kính không nói gì, Giang nhiễm đưa chocolate và khoai tây chiên trong tay cho anh: “Thật sự không cần khách sáo đâu.”

“Ừm…” Tâm trạng Phong Kính bây giờ rất tồi tệ, “Lúc trước chỗ tiền tôi gửi chắc không còn bao nhiêu nữa, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô một ít.”

“Được.”

“Cô…” Phong Kính không muốn về nhanh như vậy, anh nghĩ nên nói gì tiếp theo, cuối cùng thốt ra một câu, “Buổi tối cô ăn lẩu sao?”

Giang Nhiễm theo bản năng nâng tay áo lên ngửi, “Mùi rõ như vậy sao?”

Phong Kính cười nói: “Không phải, chỉ là mũi tôi khá thính mà thôi.”

Giang Nhiễm chớp mắt: “Tôi mới khen Nhị Hoàng như thế.”

Phong Kính: “…”

“Gâu gâu.” Nhị Hoàng nghe thấy tên mình lại kêu lên hai tiếng, sau đó nhảy lên muốn lấy đồ trên tay Phong Kính.

Giang Nhiễm vội vàng kéo nó lại: “Nhị Hoàng, chó không được ăn chocolate, sẽ chết đấy!”

“…” Bỗng Phong Kính hơi lưỡng lự, rốt cuộc anh có thể ăn chocolate không?

“Tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, buổi tối cô nhớ ngủ sớm một chút.” Anh lại xoa xoa Nhị Hoàng, cầm một túi mặt nạ lớn rời đi. Chẳng mấy chốc, Giang Nhiễm đã nhận được một vạn đồng Phong Kính chuyển khoản.

… Anh Phong thật sự có rất nhiều tiền.

Buổi tối, lúc Phong Kính hoán đổi thì phát hiện Giang Nhiễm khó được hôm ngủ sớm. Phong Kính lắc lắc đuôi, ngáp một cái, ghé vào bậc cửa sổ tiếp tục ngủ. Không biết có phải vì mỗi sáng Nhị Hoàng thức dậy ở bậc cửa sổ đã phát hiện chỗ này tốt hay không, hiện tại nó đã chủ động đến ngủ ở đây.

Anh thấy nó không mất bao lâu cũng sẽ thích ứng với giường của con người.

Đến nửa đêm, Phong Kính chợt nghe thấy tiếng động gì đó, lỗ tai anh giật giật, mở mắt.

Ngoài phòng khách có hơi thở của người lạ, trong lòng anh đầy cảnh giác, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía phòng khách.

Phòng khách có một người đàn ông lạ đang lục lọi vali mà Giang Nhiễm đặt trên sàn, cửa sổ ban công không biết bị hắn cạy ra thế nào, gió đang lùa vào.

Người nọ lục lọi vài thứ bỏ vào cái túi mang theo bên người, lại định đi vào phòng ngủ, kết quả vừa xoay người liền thấy một con chó đứng trong bóng tối, im lặng nhìn hắn.

Hắn hoảng hốt, theo bản năng hơi run lên. Nhưng nhìn kỹ lại thì thấy con chó kia không lớn lắm, hơn nữa dáng vẻ cũng không hung dữ, trong lòng thầm bình tĩnh đi không ít. Hắn cảnh giác nhìn con chó kia, trong lòng thấy kì lạ, những chú chó bình thường thấy người lạ không phải sẽ sủa loạn lên sao, vì sao con chó này chỉ nhìn hắn, không phát ra âm thanh nào?

Nếu là chó sẽ sủa với người lạ, nhưng trong thân thể Nhị Hoàng là Phong Kính, anh sẽ suy xét nhiều hơn nó. Kiểu ăn trộm nửa đêm mới lẻn vào nhà này chỉ cần không bị phát hiện thường sẽ không làm tổn thương đến người khác, nhưng nếu anh đánh thức Giang Nhiễm, không chừng kẻ trộm sẽ khiến cô bị thương.

Anh vốn định làm như không phát hiện hắn, lặng lẽ về phòng ngủ, không ngờ người này đột nhiên xoay người, tình huống bây giờ tương đối khó xử.

Người đàn ông quan sát một lát, thấy chó không định sủa lên, lại muốn đi vào phòng ngủ. Bình thường di động máy tính hay thứ gì đó đáng giá đều đặt ở phòng ngủ. Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, hắn lấy con dao nhỏ trong túi ra.

Phong Kính thấy hắn cầm dao thì mắt híp lại. Kiểu tình huống này, không có khả năng hắn bỏ qua phòng ngủ rồi.

Hắn thật cẩn thận muốn vòng qua chú chó, không ngờ nó lại chặn lối đi. Ý định ban đầu của Phong Kính là muốn hắn đi ra ngoài, dù sao kiểu trộm này sẽ không chỉ trộm một nhà, nếu quấy rầy đến người ở đây, nhất định phải thu tay lại. Nhưng hiển nhiên kẻ trộm không lý trí như anh, hắn chẳng những không buông tha mà còn cầm dao đâm thẳng.

“Gâu!” Phong Kính suýt nữa đã kêu ra tiếng, vội vàng tránh khỏi con dao sắc bén của hắn. Thân thể của chó vốn khá linh hoạt, hơn nữa anh đã từng học một ít võ thuật, tốc độ phản ứng khá nhanh.

Nhưng Nhị Hoàng vẫn không chiếm được ưu thế gì khi đối đầu với hắn, nếu đây là bản thân anh, bây giờ hắn đã bị anh đánh gục rồi.

Gây ra tiếng động lớn như thế, tên trộm không còn đếm xỉa gì nữa, lại cần dao đâm về phía Nhị Hoàng. Phong Kính nhảy lên hung dữ cắn vào cánh tay cầm dao của tên trộm, hắn đau đến hét lên một tiếng, dùng chân đá vào Nhị Hoàng.

Cú đá này thật sự tàn nhẫn, Phong kính bị đá bay ra ngoài, đụng vào bàn, tạo ra tiếng vang rất lớn.

Giang Nhiễm đột nhiên bị đánh thức, cô mơ màng mở mắt ra, không thấy Nhị Hoàng nằm trên thành cửa sổ thì vô thức gọi một tiếng: “Nhị Hoàng?”

Giọng cô rất nhỏ nhưng tên trộm đứng trên hành lang vẫn nghe thấy. Phong Kính thấy hắn chuẩn bị đi vào phòng ngủ, run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, đi qua cắn cẳng chân hắn.

“Con chó chết tiệt này!” Tên trộm chửi một tiếng, lại lấy dao đâm anh. Phong Kính hơi tránh ra, mũi dao đâm vào một miệng vết thương nhỏ trên đùi nó. Nhưng Phong Kính vẫn cắn chặt hắn, không cho hắn đi vào phòng ngủ.

Lúc này hắn đã cực kỳ nóng vội, cầm dao chém lung tung, đột nhiên “Rầm” một tiếng, lại một tiếng động thật lớn, ánh mắt hắn lóe lên, ngã xuống mặt đất.

Trong tay Giang Nhiễm cầm một cái chảo, vẫn còn hoảng hốt chưa bình tĩnh được đứng ở đó. Cái chảo này là khách hàng đặt trước, buổi tối lúc cô sửa sang lại thuận tay đặt ở phòng ngủ, không ngờ đến lúc này lại phát huy công dụng khác.

Cô hít sâu vài cái, bật hết tất cả đèn trong phòng, sau đó thấy Nhị Hoàng quỳ rạp trên mặt đất, chân vẫn đang chảy máu không ngừng.

Tình huống hiện tại lập tức khiến cô nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên trông thấy Nhị Hoàng, ngay tức khắc cô sợ hãi vô cùng, đôi mắt cô nhất thời đỏ lên: “Nhị Hoàng, em không sao chứ?”

“Ẳng ẳng.” Phong Kính liếm tay cô, dường như đang an ủi cô. Vừa rồi bị hắn đạp một cú, lại bị đập vào bàn, toàn thân giống như muốn vỡ ra thành từng mảnh, ngược lại bây giờ miệng vết thương cũng không cảm thấy quá đau nữa.

Giang Nhiễm sờ sờ nó, nhìn tên trộm ngã ở một bên thì chạy nhanh vào phòng ngủ cầm điện thoại báo cảnh sát, lại gọi điện thoại cho chủ nhà và bảo vệ. Sợ mình xuống tay chưa đủ nặng, người nọ sẽ tỉnh dậy, cô lại đi vào phòng hàng lấy băng dính dùng để đóng gói thùng, quấn hết tay chân của tên trộm vào.

Sau khi làm xong mấy việc này, cả người cô mới như rút cạn sức lực ngồi ở phòng khách. Phong Kính tới bên cạnh cô, cọ cọ cô. Có chú cho lông xù bên người, Giang Nhiễm quả thật yên tâm không ít, cô muốn giúp nó băng bó miệng vết thương nhưng cảm thấy hai chân mình như vô lực, giống như không đứng lên nổi.

Điện thoại vẫn nắm trên tay, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh, cảnh sát và phía chủ nhà không biết khi nào mới tới, mỗi giây bây giờ trong mắt cô đều kéo dài vô cùng.

Cô cầm lấy điện thoại, đầu tiên là dùng di động để lên WeChat Người order Đại Kha Kha.

[Người order Đại Kha Kha]: Anh Phong, anh có đó không?

Sáu chữ đơn giản, Giang Nhiễm vì run tay mà gõ một lúc lâu mới gửi đi. Phong Kính nhìn cô gửi tin nhắn cho mình, trong lòng cực kỳ khó chịu.

“Gâu gâu gâu.” Anh ghé vào bên người Giang Nhiễm, dùng đầu cọ cọ cô. Anh có, anh vẫn ở đây.

“Nhị Hoàng.” Giang Nhiễm nhìn nó, đưa tay xoa xoa đầu nó.

“Tiểu Giang! Tiểu Giang, em sao vậy?”

Cửa phòng bị người khác gõ vang, là chị Vương ở bên cạnh. Có lẽ nghe thấy được tiếng gì nên mới qua đây nhìn xem. Giang Nhiễm khôi phục tâm trạng, miễn cưỡng mở cửa cho cô ấy.

Thấy trên mặt Giang Nhiễm toàn mồ hôi, chị Vương hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì rồi? Chị nghe thấy chó nhà em sủa lên, còn có tiếng xô xát.”

Giang Nhiễm nói: “Có một tên trộm lẻn vào nhà, em báo cảnh sát rồi.”

“Cái gì? Bảo vệ tiểu khu tuần tra kiểu gì thế?”

Chị Vương vừa mới nói đến bảo vệ thì bảo vệ và chủ nhà đã cùng nhau tới.

“Cô Giang, cô có sao không?” Đội bảo vệ có ba người, còn có cả chủ nhà nữa, bốn người cùng nhau xông tới. Giang Nhiễm lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ có chó nhà tôi bị thương.”

“Cô không sao là tốt rồi không sao là tốt rồi, hắn đâu?”

“Bị tôi đánh hôn mê trói ở bên trong.”

“Được, chúng tôi cũng vừa báo cảnh sát rồi, cô yên tâm.” Người dẫn đầu đội bảo vệ bảo hai người đi vào trước khống chế tên trộm, sau đó mới nhìn Giang Nhiễm nói, “Vừa rồi trên đường chúng tôi tới còn gặp một đồng đảng chạy trốn, hai tên trộm này ghê gớm thật, trộm từ tầng 5 đến tầng 7.”

Chị Vương vừa nghe thấy lời này thì bùng nổ: “Anh nói như thế mà không thấy xấu hổ à? Hàng tháng chúng tôi nộp nhiều phí quản lý của cải như vậy để các anh làm việc kiểu này sao? Nếu hôm nay không phải chó nhà Tiểu Giang phát hiện ra thì cả cái tòa nhà này đã bị bọn trộm khuân hết đi rồi!”

Giang Nhiễm không có tâm trạng, cũng không có sức nghe bọn họ nói, một mình đi vào phòng khách. Nhị Hoàng liền im lặng ghé sát vào cô, dù gọi cũng không kêu một tiếng.

Chị Vương mắng bảo vệ xong, vào phòng bếp rót cho Giang Nhiễm một cốc nước ấm, đưa tới trước mặt cô: “Uống chút nước ấm đi.”

“Cảm ơn chị.” Giang Nhiễm uống một ngụm, luồng nhiệt chảy từ cổ họng đến trong lòng, quả thật thoải mái hơn.

Chị Vương nhìn chú chó đang quỳ rạp trên mặt đất, nói với Giang Nhiễm: “Đúng là chị đã xem thường nó rồi, gặp chuyện vẫn có ích. Chỉ là em có muốn xử lý vết thương của nó không?”

“Có ạ.” Giang Nhiễm buông cốc nước, chỉ vào cái tủ đặt TV, “Phía dưới có hòm thuốc, chị lấy giúp em với.”

“Được.”

Giang Nhiễm bế Nhị Hoàng lên, nhìn móng vuốt của nó. Miệng vết thương rất sâu, may mắn chưa tổn thương đến xương cốt, nhưng bàn trong phòng khách bị va đến nỗi di chuyển sang chỗ khác, không biết trên người nó có vết thương nào bên trong không.

“Gâu gâu.” Phong Kính liếm liếm cô, dường như muốn cô đừng lo lắng.

“Nhị Hoàng ngoan, chị xử lý sơ qua vết thương của em trước, ngày mai sẽ đi bệnh viện.”

“Gâu gâu.”

Cô dùng cồn làm sạch miệng vết thương của Nhị Hoàng, lại bôi một ít thuốc cầm máu, cuối cùng dùng băng gạc băng bó xong, buộc nơ con bướm trên đó. Vừa mới buộc xong, cảnh sát cũng tới, vì thời gian quá muộn nên cảnh sát chỉ ghi chép đơn giản rồi mang người đi, nhưng vẫn dặn dò Giang Nhiễm ngày mai tới sở cảnh sát để lấy khẩu cung.

Sau khi Giang Nhiễm đồng ý, nhóm người chủ nhà, bảo vệ, cảnh sát còn có chị Vương rốt cuộc cũng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Giang Nhiễm và Nhị Hoàng, nhìn phòng khách bừa bộn, Giang Nhiễm than thở một tiếng ngã người xuống sofa. Nhìn chằm chằm trần nhà một lát, Giang Nhiễm lấy di động ra, nhìn thoáng qua WeChat.

Anh Phong vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Cũng đúng, đã muộn thế này, nhất định anh ấy đang ngủ.

Cô buông điện thoại, bế Nhị Hoàng về phòng ngủ. Đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ cô cũng không ngủ được, nhưng có Nhị Hoàng bên cạnh, cuối cùng có thể yên tâm một chút.

Sáng sớm hôm sau, cửa nhà Giang Nhiễm truyền đến tiếng đập cửa dồn dập. Một đêm Giang Nhiễm ngủ không ngon, đầu hơi choáng váng, cô không muốn đi mở cửa cho người kia, nhưng người nọ lại vô cùng cố chấp, tiếng đập cửa chưa từng ngừng.

“Cô Giang, cô có đó không?”

Giang Nhiễm sửng sốt, là giọng của anh Phong.

Trên tay cô còn cầm di động, cô giơ tay lên, thấy thời gian hiển thị trên màn hình, 6 giờ 1 phút.

Lại sớm như thế.

Cô không thay quần áo, đi dép vào ra mở cửa cho Phong Kính. Cửa mở ra, cô mới nhận ra Phong Kính đứng bên ngoài cũng mặc đồ ngủ đi dép lê.

Chỉ là anh vẫn không quên đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai.

“Anh Phong, sao anh lại…”

Phong Kính nói: “Tôi nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho tôi, xin lỗi cô, tối hôm qua tôi đang ngủ.”

Giang Nhiễm cười nói: “Thời điểm đấy đang ngủ cũng là bình thường mà.”

Phong Kính mím môi, không thể cười nổi: “Tôi vừa dậy liền nghe nói tối hôm qua tòa nhà có trộm, cô có sao không?”

“Vâng, tôi không sao, nhưng Nhị Hoàng thì bị thương rồi.” Giang Nhiễm nhận ra hai người đều mặc quần áo ngủ đứng nói chuyện ở cửa thì không tiện lắm, liền để Phong Kính vào nhà rồi nói, “Anh Phong, anh vào nhà đi đã.”

“Ừ.”

Lúc này Nhị Hoàng cũng bước từ phòng ngủ ra, bởi vì chân bị thương nên đi khập khiễng, Phong Kính có phần lo lắng, cũng không biết Nhị Hoàng ngủ dậy một giấc, phát hiện chân mình bị què thì có cảm xúc gì.

Nhưng trước mắt nhìn qua thấy nó còn rất bình tĩnh, chỉ có chân hơi đau nên không có tinh thần gì.

Anh đi qua sờ sờ đầu Nhị Hoàng, hỏi Giang Nhiễm: “Nhị Hoàng sao rồi?”

Giang Nhiễm nói: “Bị dao đâm bị thương, tôi mới chỉ băng bó đơn giản, lát nữa sẽ đưa nó đi bệnh viện.”

“Tôi đưa cô đi.”

Đúng là lúc này Giang Nhiễm đang cần giúp đỡ, cũng không từ chối lòng tốt của anh: “Vậy thì cảm ơn anh.”

“Hôm qua cô mới nói với tôi, không cần khách sáo như thế.” Phong Kính đứng lên, nhìn vành mắt hơi xanh tím của Giang Nhiễm nói, “Hay là cô đi ngủ tiếp một lát đi, tôi đi mua bữa sáng, lát nữa tôi gọi cô.”

“À, tôi không ngủ được.” Thật ra trong lòng Giang Nhiễm vẫn còn sợ hãi, cô sợ mình vừa mở mắt thì trước giường lại có một người đàn ông lạ đứng ở đó.

Phong Kính nhạy cảm phát hiện ra tâm tư của cô, chuyện tối hôm qua đặt vào người ai cũng sẽ sợ hãi, một cô gái trẻ như Giang Nhiễm biểu hiện như vậy đã tốt lắm rồi. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, cô cho tôi mượn phòng bếp, tôi tùy tiện làm bữa sáng, làm xong sẽ gọi cô dậy.”

Giang Nhiễm sửng sốt, hỏi anh: “Anh sẽ nấu bữa sáng sao?”

“Đúng, nhưng chưa chắc đã ngon.”

Giang Nhiễm cười một tiếng, nói: “Vậy được rồi, tôi cho anh mượn phòng bếp, anh cứ dùng đồ trong tủ lạnh, chỉ cần đừng đốt cháy phòng bếp là được.”

“… Cô yên tâm, còn chưa đến mức đấy.”

“Vậy tôi đi ngủ một lát nhé, anh cứ từ từ mà làm.” Giang Nhiễm ngáp một cái, quay về phòng ngủ. Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy Phong Kính, trái tim cô bất an suốt một đêm cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng.

“Nhị Hoàng, em cũng đi ngủ một lát đi.” Phong Kính xoa đầu Nhị Hoàng.

“Gâu.” Nhị Hoàng cọ anh, khập khiễng đi theo sau Giang Nhiễm.

Phong Kính nấu một nồi cháo rau cải, còn rán thêm trứng gà và chân giò hun khói, anh tính toán thời gian, định 8 giờ rưỡi thì gọi Giang Nhiễm dậy.

Lần này Giang Nhiễm ngủ thật, khi bị gọi dậy nhìn thấy Phong Kính còn ngẩn ra một giây mới phục hồi tinh thần: “Anh Phong, anh làm xong bữa sáng rồi sao?”

“Ừ, làm xong rồi, cô rửa mặt rồi ăn sáng thôi.”

“Được.” Giang Nhiễm đánh răng rửa mặt, lấy lược chải đầu hai cái rồi đi từ phòng ngủ ra. Phong Kính đã đặt bữa sáng trên bàn, có cháo có trứng rán còn có hoa quả đã gọt xong, nhìn qua rất phong phú.

“Ôi, nhìn không ra đấy, anh thật sự còn nấu bữa sáng thật.” Giang Nhiễm kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn, “Tôi vẫn nghĩ anh là cậu ấm không biết làm gì cả.”

Lông mày Phong Kính giật giật: “Trong mắt cô, tôi chính là như vậy sao?”

“Ặc, ai bảo anh có rất nhiều tiền mà lại giống như không có công việc chứ.”

“…”

“Nhưng mà anh không ăn sao?” Bữa sáng trên bàn tuy phong phú nhưng chỉ có một phần.

Phong Kính nói: “Lúc cô ngủ tôi đã ăn rồi, đây là phần để riêng cho cô.”

“… Được rồi.” Xem ra anh Phong quyết tâm không tháo khẩu trang xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.