Tiếp theo mấy ngày, quả thật là dày vò chết ta. Thân là đại nam nhân, mỗi ngày phải làm cơm thì cũng không nói đi, còn phải chăm sóc vợ, người yêu, con trai và một đứa bé sơ sinh, đem ta mệt đến muốn nổ tung.
Uyển Uyển muốn ăn cái này, Tiết Đồng muốn ăn cái kia, hai người họ tự mình đi mua đồ ăn, sau đó mỗi người xách một đống đồ ăn ném cho ta rồi điểm danh muốn ăn cái này cái kia. Tivi là của Uyển Uyển, máy tính là của Tô Nam, đứa nhỏ và phòng bếp là của ta.
Ta đeo tạp dề đứng ở cửa bếp hét to với bọn họ: "Anh một đại nam nhân tại sao phải mệt sống mệt chết như vậy, mà hai người lại không ai giúp anh!"
Uyển Uyển làm ổ trên sofa vừa ăn snack vừa xem tivi nói: "Em không biết."
Tiết Đồng ôm tiểu gia hỏa nói: "Em đang giúp anh mà."
Tô Nam nói: "Bạn học Q con, con vào chơi máy tính đây. Ba, buổi trưa ăn sườn non kho tàu được không?"
AAAA!!! Ta cảm thấy mình gần đây quả thật là so với rau cải còn thảm hơn.
Nhưng...nam tử hán đại trượng phu, phàm là chuyện cầm lên được bỏ xuống được, nếu như không có áp lực, lại làm sao có động lực chứ? Ta trong tình trạng vô lực phản kháng, chỉ có thể khiến mình nghĩ như vậy. có điều hậu quả như vậy là ta mỗi ngày mệt như con chó, chỉ cần có chút thời gian là liền muốn nhắm mắt mơ màng.
Tiết Đồng đáng sợ, đợi ta có thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chym-to-co-tac-cmn-dung/1965521/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.