Về đến nhà cũng đã sáu giờ chiều, ra khỏi ga xe lửa, nhìn thấy cha Nhậm Nguyên, mẹ Nhậm Nguyên và cha mẹ Giản Ninh, ánh mắt hai người nóng lên. Họ còn tưởng rằng lần này cha mẹ chắc đã vứt họ đi rồi, sẽ không đến ga xe lửa nữa.
Giản Ninh và Nhậm Nguyên kéo hành lý, bước từng bước một đến chỗ cha mẹ, nhìn vẻ mặt của cha mẹ, không cần phải nói thêm gì cũng đủ biết, mối quan hệ giữa hai người họ đã được chấp nhận.
Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, chỉ có người làm cha làm mẹ mới có thể hiểu được sự quan tâm và lòng vị tha của cha mẹ là vô tận.
“Cha, mẹ…”
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Cha Giản Ninh nhận lấy hành lý của Giản Ninh, thở dài một hơi, xoay người đi trước một bước.
Mẹ Giản Ninh thoáng nhìn Nhậm Nguyên, lại quay sang nhìn đứa con trai của mình, kéo tay Giản Ninh nói: “Đi thôi, chúng ta mau theo cha con, dì Chu và chú Nhậm của con có chuyện muốn nói với Nhậm Nguyên, chúng ta về trước cùng nhau ăn cơm chiều.”
“Vâng.” Giản Ninh bị mẹ mình kéo đi, lúc gần đi còn quay lại nhìn Nhậm Nguyên ở phía sau, Nhậm Nguyên gật đầu, ý bảo cậu không cần lo lắng, không có chuyện gì.
Cha Nhậm Nguyên nhìn Nhậm Nguyên, không nói câu nào, chỉ xách hành lý đi trước, mẹ Nhậm Nguyên bất đắc dĩ thở dài rồi đi theo. Nhậm Nguyên biết, chắc chắn mình không thể vượt qua dễ dàng như vậy, trong lòng cha mẹ mình, Giản Ninh luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-yeu-duong/3066113/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.