Chương trước
Chương sau
Phương Linh Linh trở về phòng học ngồi ngây người suốt cả tiết, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được vì sao Nhậm Nguyên lại thẳng thắn nói ra một chuyện được coi là động trời đối với cô, cậu ấy không sợ cô sẽ ghi thù, đồn đãi chuyện này ra ngoài sao?

Chuyện khiến cô khó hiểu nhất là cô lại chấp nhận lời thỉnh cầu của Nhậm Nguyên, lần này hay rồi, đâm lao thì phải theo lao, bây giờ đổi ý cũng không biết có còn kịp hay không.

Tiếng chuông báo đến tiết toán vang lên trong phòng học lớp ba, Trương Bằng rốt cuộc cũng chờ đến tiết, không nhịn được hỏi, “Cậu làm gì mà cười giống như mèo trộm được thịt đấy, nói mau, lúc nãy đi tìm Phương Linh Linh nói gì?”

Nhậm Nguyên thu lại nụ cười trên mặt, giả vờ nghiêm túc nhìn Trương Bằng, “Không có gì, chỉ nói một chút chuyện thôi, cậu gấp gáp cái gì?”

“Gấp gáp gì, chỉ tò mò thôi, nhưng con gái nhà người ta thật sự rất tốt với cậu, cậu đừng lộn xộn mà phụ lòng người ta.” Trương Bằng thấp giọng nói một câu, Nhậm Nguyên không nghe được, nhưng lại gật đầu một cái.

Nhưng mọi chuyện đã được định trước rồi, Nhậm Nguyên và Phương Linh Linh có duyên không phận, ừm, chính là một câu như thế.

Phòng học lớp năm.

Hà Bình nhìn gương mặt chán nản đang nằm trên bàn của Giản Ninh, nhỏ giọng hỏi, “Cậu sao lại mang bộ mặt của oán phụ thế, người không biết còn tưởng cậu tỏ tình thất bại, nói mình nghe đi, anh đây sẽ giải quyết vấn đề cho cưng!”

“Biến sang một bên! Mình đang nghĩ chuyện nhân sinh!” Giản Ninh đẩy đầu Hà Bình ra, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, còn vài tháng nữa là hết học kỳ này, bọn họ lập tức sẽ lên mười một, chọn ban văn hay ban tự nhiên chính là vấn đề lớn, nếu chọn không đúng, không chừng sẽ ảnh hưởng đến kết quả vào đại học.

Hà Bình bị đẩy ra bĩu môi, nhìn cái tai của Giản Ninh bị mặt trời chiếu thành màu đỏ đỏ, đột nhiên đưa tay ra vuốt một cái, Giản Ninh cảm giác được, quay đầu lại nhìn Hà Bình, “Này, một thằng con trai như cậu sao lại táy máy tay chân sờ lung tung đấy!”

Từ trước đến nay Giản Ninh luôn không thích người khác đụng vào tai và mũi cậu, đương nhiên là ngoại trừ cha mẹ và cái tên nối khố cùng lớn lên kia. Lần này coi như Hà Bình đã đụng đến ranh giới cuối cùng của cậu, Giản Ninh vốn không phải người hay nhân nhượng, lần này khó chịu đến cả sắc mặt cũng khó coi.

Hà Bình thấy mặt Giản Ninh biến sắc, lập tức lẩm bẩm nói một câu xin lỗi, sau đó nở nụ cười, “Xin lỗi, mình không cố ý, chỉ tại thấy cái tai đỏ đỏ của cậu chơi thật vui.”

Nghe người kia xin lỗi, Giản Ninh cũng không gây chuyện, “Hiểu là tốt rồi, tiểu gia mình đây là châu báu đấy, đừng đụng mình, đụng vào đều là vàng bạc cả đấy!” Nói đùa với nhau, hai người lại tiếp tục là bạn thân.

“Giản Ninh, cậu chọc cho rất nhiều người thích cậu đấy.”

“Nói nhảm, mình là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, có thể khiến người ta không thích sao?” Giản Ninh phổng mũi, khoé miệng thiếu điều tẹt tới mang tai.

Hà Bình nuốt nước bọt, “Mình nói, mình thích cậu, còn cậu?” Câu nói này rất nghiêm túc, đặc biệt nghiêm túc, khiến cho Giản Ninh thoáng đờ người tại chỗ, lúng túng nói, “Cậu đùa à! Mình cũng thích cậu, không phải cậu là bạn mình sao, sao mình không thích cậu được? Không thích cậu mà còn đi chơi chung với cậu à!” Nói xong còn ra vẻ anh em tốt vỗ vỗ vai Hà Bình, nhưng chung quy là vì con tim bị những lời đó kích động quá lớn nên không bỏ tay xuống được.

“Ha ha, đùa cậu mà cậu còn tưởng thật, rõ đơn thuần!” Hà Bình đột nhiên cười rộ lên, đấm một đấm lên vai Giản Ninh.

“Tiểu tử thối, suốt ngày lúc nào cũng không cân nhắc lời nói, vớ vẩn!”

Tuy rằng sự xấu hổ bên ngoài đã mất, nhưng trong lòng Giản Ninh vẫn có chút khó hiểu, cả ngày không nói chuyện với Hà Bình nữa, cậu luôn cảm thấy rằng chỉ cần nói chuyện với cậu ta một lát là lại nhớ tới cậu ta bất ngờ nói cái câu ‘Mình thích cậu’ kia trước mặt mình.

Tan học, trong nhà xe gặp được Nhậm Nguyên và Phương Linh Linh, đẩy xe đến cổng, dọc đường đi Giản Ninh không nói lời nào, Phương Linh Linh đã nghe Nhậm Nguyên nói gì đó, không tự chủ mà nhìn Giản Ninh.

Thật sự không hiểu vì sao Nhậm Nguyên lại thích Giản Ninh, nhưng mà —— tất cả dấu hiệu đều cho thấy, việc này không thể không có.

“Giản Ninh, cậu định đẩy xe về nhà một mình sao? Cậu định như vậy thì mình và Phương Linh Linh cũng không theo hầu được đâu!” Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh vẫn cắm đầu đi về phía trước, hô to một câu.

Giản Ninh dừng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt u sầu.

“Cái người hay theo đuôi cậu đâu? Hôm nay không đi cùng?” Nhậm Nguyên cảm thấy bên cạnh Giản Ninh thiếu thiếu gì đó, suy nghĩ một chút liền nhớ ra hôm nay Hà Bình không đi cùng cậu, thuận miệng hỏi một câu, ai biết mặt Giản Ninh lại biến sắc, biến thành càng khó coi hơn.

Phương Linh Linh thấy hai người như thế, cúi đầu, liếc mắt thấy Hàn Nhã Cầm cách đó không xa, lập tức kêu một câu, “Nhã Cầm, chờ mình, mình cùng về với cậu, có chuyện cần nói, chờ mình chút.” Nói xong quay đầu nhìn Nhậm Nguyên, “Mình đi trước, không quấy rầy các cậu.”

“Xin lỗi.”

“Không sao, dù gì hai chúng ta như vậy thì cậu cũng có thể đuổi đi không ít cái đuôi theo mình, hỗ trợ lẫn nhau cũng tốt.” Phương Linh Linh cười một tiếng, đeo cặp chạy về phía Hàn Nhã Cầm.

Nhìn Phương Linh Linh và Hàn Nhã Cầm vẫy tay tạm biệt mình, lúc này Nhậm Nguyên mới đi tới chỗ Giản Ninh hỏi, “Ê, dáng vẻ thù đại khổ sâu này là sao đây, ai chọc cậu à?”

Giản Ninh leo lên xe đạp, do dự một chút mới mở miệng nói, “Hôm nay Hà Bình nói với mình cậu ấy thích mình, tuy là sau đó có nói chỉ là đùa cho vui, nhưng mà trong lòng mình rất khó chịu, cảm thấy cậu ấy cứ là lạ, cậu nói xem, có phải lòng dạ mình quá hẹp hòi rồi không?”

Nhậm Nguyên nghe Giản Ninh nói xong, trong lòng ‘lộp bộp’ một cái.

Nhậm Nguyên run tay, bẻ lệch tay cầm sang một bên rồi vội vàng sửa lại, nhìn Giản Ninh, nghe Giản Ninh nói: “Cậu làm gì vậy, ở đây ít xe nhưng không có nghĩa là không có xe, cậu có thể đạp xe cẩn thận chút không?”

“Ban nãy là kỹ thuật đặc biệt, không sao.” Nhậm Nguyên nói xong mới bắt đầu đóng vai một chuyên gia tư vấn tâm lý, “Ừm, không phải cậu lòng dạ hẹp hòi, là nam sinh thì đều thấy lạ cả, nhưng bình thường chúng ta đùa với nhau cũng không thấy cậu nói gì, mình còn hôn cậu nữa! Không phải cậu cũng hôn mình sao? Đây là khác biệt giữa quan hệ thân sơ và quan hệ thân thiết, cậu nói xem phải không?”

Giản Ninh nghe xong, ban đầu có hơi ngây người, sau đó suy nghĩ hình như thế này cũng có lý.

Cậu và Nhậm Nguyên đã quen đùa với nhau, nhiều khi não còn chưa suy nghĩ mà miệng đã nói, hơn nữa cùng nhau tắm sông cũng không thấy gì lạ, nhưng hôm nay, lúc Hà Bình sờ tai cậu, trong lòng lập tức khó chịu, rồi câu nói sau đó khiến cả người cậu đều khó chịu, xem ra đúng là bởi nguyên nhân quan hệ thân sơ và thân thiết.

“Ha, thầy giáo cậu không tệ nhỉ, bây giờ suy nghĩ một chút cũng không thấy khó chịu nữa, chậc chậc, người anh em cậu thật giỏi, sau này đều trông cậy vào cậu!”

Nhậm Nguyên đạp xe, trong đầu suy nghĩ đến câu nói lúc nãy của Giản Ninh.

Tên Hà Bình này thật sự có nói đùa hay không cũng không biết chính xác được, nhưng mà theo Nhậm Nguyên biết, từ đầu học kỳ một lớp mười đến giờ đã gần một năm, Hà Bình luôn vây quanh Giản Ninh, có khi còn không cho Giản Ninh đi, nhìn kiểu gì cũng thấy có vấn đề. Mà quan trọng nhất là, người này có không ít nữ sinh theo đuổi nhưng lại không đồng ý ai cả, không nói đến chuyện có đồng ý hay không, mà nghe Giản Ninh nói những lúc nam sinh trong lớp bàn đến vòng một của nữ giới đều không có cậu ta tham gia.

Hỏng rồi, lần này thật sự có vấn đề, tình địch đã xuất hiện!

Nhìn gương mặt Giản Ninh không giống nữ sinh, vừa nhìn liền biết là nam, nhưng mà lông mi, đôi mắt nhỏ, cái miệng hay đóng mở nói chuyện đều rất đẹp so với các nam sinh. Nếu Hà Bình thật sự là đồng chí thì không chừng sẽ thích Giản Ninh thật chứ chả chơi.

Càng nhìn càng thấy Giản Ninh này là kiểu người chọc cho người ta yêu thích.

“Này, nhìn mình chằm chằm làm gì?”

“Không có gì, đơn giản là chỉ muốn nhìn xem có phải cậu thật sự thu hút sự yêu thích của nam sinh hay không, nhưng không thấy có gì đặc biệt cả.”

“Này Nhậm Nguyên, cậu nhìn sao mà nói mình không có gì đặc biệt chứ, trên dưới cả người mình chỗ nào cũng vô cùng đặc biệt cả!” Giản Ninh nổi giận hét lên một câu, sau đó nhấn bàn đạp chạy như bay, để lại Nhậm Nguyên bất đắc dĩ theo sau Giản Ninh.

Cuối tuần này chỉ còn cách tháng thi một tuần nữa, Giản Ninh hiếm khi mới sớm cuối tuần đã đến nhà Nhậm Nguyên, đang định sẽ cùng Nhậm Nguyên đọc sách suốt cả ngày thì kết quả lại là thấy mẹ Nhậm Nguyên bận việc trong phòng bếp, gặp cậu tới, chưa đợi cậu mở miệng đã nói, “Ninh Ninh tới đó à, Nhậm Nguyên nhà dì không có ở nhà, mới sáng đã ra khỏi cửa.”

“Vâng? Ra ngoài rồi ạ, cảm ơn dì, con về đây!”

Lẩm bẩm trong lòng, Giản Ninh ra khỏi nhà Nhậm Nguyên, trở về phòng mình lấy một quyển sách, lại không muốn đọc sách nên nằm trên bàn nhìn quyển manga chưa đọc xong, và thế là quyết định đọc tiếp.

Mới sáng mà Nhậm Nguyên đi đâu ra khỏi nhà nhỉ?

——Tiệm internet.

Vị thành niên không thể vào tiệm internet, nhưng đối với học sinh mà nói, những tiệm kinh doanh internet đen(1) không có gì xa lạ, đi vào tiệm internet sâu trong ngõ, Nhậm Nguyên đưa ba khối thuê máy hai giờ, chủ tiệm trao cho cậu một tấm thẻ được cắt ra từ bao thuốc lá, bên trên có viết mật mã lẫn số hiệu đăng nhập.

Đang tìm vị trí, Nhậm Nguyên chợt thấy Hà Bình cũng có ở đây, theo bản năng đi tới, thấy Hà Bình đứng lên từ trên ghế, ban đầu gặp cậu ta có hơi sững sốt, sau đó cũng chào một tiếng, “Cậu cũng đến đây à, không ngờ đấy.”

“Trong nhà không có máy nên chỉ có thể ra ngoài lên mạng, hai chúng ta giống nhau cả thôi!” Đúng thật là giống nhau, điều kiện bên ngoài tốt, thành tích học tập cũng tốt, có thể không giống nhau sao?

“Phải ha, mình đi, cậu cứ từ từ chơi.”

“Ừm, tạm biệt.”

Nhậm Nguyên không tới mấy chiếc máy tính còn lại, mà ngồi ngay tại máy của Hà Bình nhấn đăng nhập, mở ra cửa sổ đăng nhập trò chuyện, nhìn thông báo chớp lên, không có gì đáng chú ý nên tắt đi, chọn ẩn thân.

Mở trình duyệt web lên, Nhậm Nguyên chọn phần ghi chép lịch sử, phát hiện cái gì cũng không có, xem ra không phải hệ thống internet cài đặt sẵn mà chính là Hà Bình tự xoá. Lần này, nỗi nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều hơn, không khỏi nhớ tới khuôn mặt buồn khổ của Giản Ninh hôm thứ hai.

Vì đã thừa nhận chuyện mình là đồng chí nên Nhậm Nguyên cũng bắt đầu thu thập những tài liệu liên quan và đủ loại vấn đề, hiểu rõ cuộc sống của bọn họ và vòng tròn đó. Nhậm Nguyên cũng không ngờ bản thân mình lại bình tĩnh thừa nhận chuyện này như vậy, nhưng mà, số chuyện có thể khiến cho mặt Nhậm Nguyên biến sắc cũng không nhiều, xem ra Nhậm Nguyên cậu thật sự là đồng tính.

Nhìn từng trang từng trang tìm kiếm, Nhậm Nguyên đã tìm được một thông tin quan trọng.

——Liên quan đến cuộc sống ‘sinh hoạt’ của người đồng tính.

Nhón trỏ nhấn chuột, sau đó di chuyển chuột, con chuột ‘tạch’ một tiếng, mở trang bìa ra, tiến vào nội dung chính bên trong.

———–

CHÚ THÍCH:

(1) Internet đen: Nguyên văn QT là hắc internet – chỉ kiểu mở tiệm internet mà không có giấy phép, không nộp thuế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.