Chương trước
Chương sau
Trong một tuần tiếp theo, Đoạn Minh Húc bị bắt phải một mực kẹp cái nút hậu môn kia, đương nhiên, hắn cũng đã từng phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bù không nổi mệnh lệnh của alpha, dần dần, Đoạn Minh Húc cũng thành thói quen, mang theo nút hậu môn dù sao cũng tốt hơn so với mỗi ngày bị người làm.
Bởi vì mang theo nút hậu môn không có cách nào bài tiết, trong khoảng thời gian này Đoạn Minh Húc không thể ăn đồ ăn, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào tiêm dinh dưỡng sống qua ngày, mà hai tội phạm cưỡng gian này cũng không biết là thế nào, mỗi ngày nhìn chằm chằm bụng của hắn, nhìn chíp bông trong bụng của hắn.
Rốt cuộc có một ngày, Đoạn Minh Húc đang tính đi ra ngoài hoạt động một chút, liền té xỉu, tiếng động này doạ Diệp Triêu với Diệp Nhan phát sợ, vội vàng mang hắn tới bệnh viện, sau khi từ bệnh viện trở về, nút hậu môn ở hậu huyệt Đoạn Minh Húc cuối cùng đã được lấy ra, ẩm thực cũng khôi phục bình thường, thậm chí cảm giác so với trước kia còn tốt hơn, nhưng hắn cảm giác hai người kia lại trở nên càng kỳ dị, Diệp Triêu bình thường bận bịu tới không thấy người hiện tại cứ luôn xuất hiện trước mặt mình, thỉnh thoảng còn dùng một loại ánh mắt dính chết người nhìn bụng của mình, mà Diệp Nhan thì thích nằm trên bụng của hắn cười ngây ngô, Đoạn Minh Húc không hiểu nổi.
Một ngày nọ, Đoạn Minh Húc giống như ngày thường, dự định xuống lầu ăn cơm, ai ngờ bỗng nhiên trong lòng dấy lên một trận buồn nôn, dưới chân trượt đi, mắt thấy sắp phải ngã xuống, cũng may Diệp Nhan bỗng nhiên xuất hiện kéo hắn một cái, không thì hắn sẽ phải dùng tư thế này ngã thẳng xuống. Còn chưa có tỉnh táo lại, liền nghe thấy Diệp Nhan rống bên tai hắn: "Cậu mẹ nó đây là đang làm gì? Muốn ngã chết con của tôi à? Mang thai cũng không biết kiềm chế một chút, tôi nói cho cậu, cậu ngã hỏng cũng không có gì, nhưng nếu đứa bé không còn, tôi với anh hai đều không để yên cho cậu!"
Đoạn Minh Húc nhanh chóng tìm được từ mấu chốt trong tiếng gào thét bên tai của Diệp Nhan: "Mang thai? Anh nói tôi mang thai?"
"Sao?" Nhìn thấy bộ dáng này của hắn Diệp Nhan giận không chỗ xả: "Đừng nói với tôi là cậu không biết cậu mang thai?"
"Anh... Anh nói đùa cái gì... Tôi làm sao có thể..." Nói đến đây, Đoạn Minh Húc có vẻ nghĩ đến cái gì, ở trong cái tàu kia... Mình hình như nói... Nói... Khó trách gần đây bộ dáng của hai người kỳ quái như vậy, hoá ra... Hoá ra...
Nhìn thấy hắn bỗng nhiên ngu ngơ, Diệp Nhan nói: "Xem ra cậu đã nhớ lại, không sai, chính là lần đó, cậu đã mang thai đứa con của tôi và anh hai, cho nên, đừng để tôi lại nhìn thấy cái dạng không cẩn thận như hôm nay của cậu, bằng không thì cậu coi chừng!" Nói xong, liền ôm ngang Đoạn Minh Húc lên, đi tới bàn ăn.
Đảo mắt 2 tháng trôi qua, phản ứng của Đoạn Minh Húc khi có thai chẳng những không hề chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng trở nên nghiêm trọng, thường thường ăn không ngon, thậm chí nôn mửa, đối với chuyện này phản ứng của Diệp Triêu Diệp Nhan là, omega mang thai trên thế giới nhiều như vậy, cậu còn già mồm, cơm không ăn cậu định bỏ đói con của chúng tôi đúng không! Đoạn Minh Húc đã ngay cả sức lực để nói chuyện với bọn họ cũng không có.
Mười tháng hoài thai một khi sinh nở, sau khi trải qua mười mấy tiếng nỗi đau xé rách tim gan qua đi, Đoạn Minh Húc cuối cùng sinh được một đứa bé, nhưng khi biết đứa trẻ lại là một omega, sắc mặt Diệp Triêu Diệp Nhan lập tức liền lạnh xuống, thậm chí còn không đợi Đoạn Minh Húc xuất viện liền nói luôn với hắn, kêu hắn sinh lại một đứa. Về đến nhà, đứa bé vừa khóc vừa gào hai "Chồng" cũng không giúp một tay, coi như xong, thậm chí cũng không cho phép người hầu hỗ trợ. Nói chuyện này với cha mẹ, cha mẹ chê hắn già mồm nói có omega nào là không phải như vậy.
Hôm nay, thời tiết rất tốt, Đoạn Minh Húc ôm đứa trẻ thật vất vả mới ngủ thiếp đi, một thân một mình đi lên sân thượng, nhìn đám người hầu bận rộn phía dưới, ngẫm lại mình ở thế giới trước, mình có phải cũng ôm ý tưởng giống với Diệp Triêu Diệp Nhan đối xử với những người phụ nữ kia, cảm thấy bọn họ bị cưỡng gian là vấn đề của bọn họ, cảm thấy phái nữ chẳng phải chỉ sinh đứa bé à cần gì phải nôn cần gì phải hậm hực, lại còn già mồm như vậy. Có một số việc không xảy ra trên người mình, bản thân thật sự vĩnh viễn không cách nào trải nghiệm được. Cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng mình, hung ác nhẫn tâm, nhắm mắt từ trên sân thượng nhảy xuống...
==============================================================================
"A!!" Đoạn Minh Húc bị hù dọa một chút, nhìn xung quanh, là nhà mình gian phòng của mình, quay người tìm khắp nơi cũng không tìm được đứa bé kia, cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, phát hiện trên cái bụng bằng phẳng cũng không hề bởi vì mang thai mà hiện lên lằn bụng.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trong lòng Đoạn Minh Húc nghi hoặc. Lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra: "Thằng nhóc này, làm sao còn chưa chịu rời giường, cha con sắp xếp thời gian phỏng vấn cho con chính là hôm nay, còn không mau đi vệ sinh sạch sẽ!"
Đoạn Minh Húc nhìn về phía thanh âm, nhìn trước ngực người vừa tới có hai gò, biểu hiện sửng sốt một chút, sau đó lập tức lao từ trên giường xuống, lẻn đến trước người kia run run rẩy rẩy nói: "Mẹ, mẹ, mẹ là nữ à?"
"Con ngủ tới ngốc rồi đúng không, mẹ không phải nữ, chẳng lẽ con là à?" Nói xong trợn mắt nhìn con trai nhà mình một chút, quay người đi ra.
Đoạn Minh Húc ngu ngơ một hồi, sau đó từ từ vươn tay véo lên mặt mình một cái, xịt~ Đau quá, không phải là mơ! Mình thật sự trở về rồi! Không có chồng con cái gì sất! Mình trở về rồi! Nhưng mà, khi hắn cúi đầu nhìn ngón áp út bên tay trái của mình, phía trên có một vòng dấu vết màu nâu đen nhàn nhạt, hắn biết, ở bên kia, trên ngón tay này của mình đeo nhẫn cưới, đồng thời hắn cũng biết hoá ra mọi thứ ở thế giới kia đều không phải là mơ.
Lắc lắc đầu, Đoạn Minh Húc nói với mình đều đã qua, ông trời vẫn có thể cho hắn một cơ hội, hắn nhất định phải cố gắng làm người, nghĩ xong, rời giường mặc quần áo tử tế, xuống tầng ăn điểm tâm với cha mẹ xong liền đi ra ngoài phỏng vấn. Để hai lão ở nhà hai mặt nhìn nhau, ôi con trai thông suốt rồi, trước kia đi phỏng vấn xe kéo cũng không nổi, hiện tại thế mà chủ động đi, đúng là lớn thật rồi.
Tuy nói Đoạn Minh Húc là trạch nam, nhưng dù sao cũng là học lập trình mà ra đời, lúc trạch ở nhà chơi đùa á, bản thân cũng từng viết không ít plug-in, cho nên cuộc phỏng vấn xem như hữu kinh vô hiểm (có sợ nhưng không gặp nguy hiểm) thông qua, từ đó về sau, Đoạn Minh Húc lại bắt đầu cuộc sống không bi44st ngày đem là gì, mặc dù mệt nhưng hắn cũng rất vui vẻ.
Bởi vì mình đã tự thân trải qua, đối với phái nữ bên cạnh hắn cũng cực kỳ tôn trọng và săn sóc, điều này cũng làm cho hắn chiếm được lời nhất trí khen ngợi của tất cả phái nữ trong ngoài công ty (bao gồm cô nhân viên quét dọn),cái này khiến các phái nam làm việc cùng một chỗ với hắn có các loại ước ao ghen tị.
Đáng tiếc Đoạn Minh Húc dạng này vẫn như cũ là một cẩu độc thân, cũng không phải không có con gái tỏ tình với hắn, ngược lại, có rất nhiều con gái tỏ tình với hắn, nhưng Đoạn Minh Húc phát hiện, từ sau khi hắn trở lại bên này, bản thân đối với những cô bé này, người anh em nhỏ lại không thể đứng lên, kể cả đối với "tư liệu học tập" trước kia hắn yêu nhất cũng không có cách, hắn đã từng cho là có phải mình bị liệt dương, về sau trong lúc vô tình xem một bộ GV, nhìn thấy thân hình cao lớn cơ bắp của nam nhân to con kia, lúc hắn cắm dương cụ kích cỡ như cánh tay trẻ con vào trong thân thể của nam nhân có dáng người thon dài trắng nõn trước mặt, hắn phát hiện hắn lại có phản ứng!
Thật đáng buồn chính là hắn cảm giác mình không phải muốn cắm người khác, mà là muốn bị người khác cắm! Ý thức được điểm ấy hắn bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thế nhưng lại bù không được từng đợt từng đợt khô nóng trên thân, hắn từ từ đưa bàn tay qua đằng sau mình, do dự chọc chọc vào bên trong, rất căng, căn bản không đâm vào nổi, quay người, nhìn thấy hộp sữa chua mới vừa rồi mình đã uống một nửa, quệt ngón tay dính đầy sữa chua sau đó chọc vào một phát...
"A ~" Cảm giác tê dại quen thuộc nháy mắt từ xương cụt truyền khắp toàn thân, khiến hắn nhịn không được phát ra tiếng than nhẹ, dùng ngón tay cắm rút một lát phát hiện căn bản là không có cách nào thỏa mãn, Đoạn Minh Húc lặng lẽ từ trên giường đứng lên, đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một quả dưa chuột mẹ mới mua hôm nay với một ít mỡ bò, về phòng, hắn cẩn thận gọt sạch vỏ dưa chuột trước, lại thoa mỡ bò lên trên, sau đó chậm rãi, từng chút một đẩy vào trong cơ thể mình.
"Ư... A... Thật thoải mái... Nhanh lên... Ư..." Theo tốc độ đưa đẩy, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt.
"Triều, Nhan..." Cuối cùng, Đoạn Minh Húc gọi tên của hai người mà bắn ra. Tùy ý để dưa chuột cắm trong cơ thể mình, Đoạn Minh Húc nằm ở trên giường hơi hơi thở dốc, xong, mình xong thật rồi. Hắn suy nghĩ trong lòng.
Hôm nay, là hội nghị thường kỳ của công ty, đang diễn ra được nửa chừng, bỗng nhiên có tin tức, nói là hai ông chủ trên trụ sở chính muốn qua kiểm tra, đã đến dưới lầu, cái này liền dọa sợ quản lý, vội vàng đi ra nghênh đón, Đoạn Minh Húc cùng những đồng nghiệp khác ở trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, không lâu sau, cửa phòng họp mở, quản lý vẻ mặt tươi cười đưa hai người vào.
Ngay trong nháy mắt hai người vào cửa, Đoạn Minh Húc cảm giác tim của mình đập hụt một nhịp, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể sững sờ nhìn người vừa tới. Hai người vừa tới liếc nhau, nụ cười không đủ độ cong trên khoé môi vừa rồi đã trở nên rõ ràng, hai người chầm chậm đi đến hướng chủ vị, khi đi ngang qua Đoạn Minh Húc dùng âm thanh chỉ có bọn họ có thể nghe thấy nói một câu: "Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."
Hoàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Trải qua lâu như vậy, cái này nhỏ đoản văn hố cuối cùng là điền xong
Làm một não động rất lớn nhưng là hành văn rất cặn bã người, thật rất cảm tạ mọi người nhắn lại
Ban đầu nghĩ viết thời điểm là bởi vì chung quanh tràn ngập "Các muội tử bị lừa cưới, bị ép mắc nợ, bị tra nam chém chân, có thậm chí bị cưỡng gian, sinh hạ đứa bé chồng không giúp đỡ, hậu sản hậm hực tự sát" các loại phụ năng lượng,
Nhưng mà còn có rất nhiều thẳng nam ung thư ngôn luận nói các nàng đáng đời a loại hình, khi đó ta liền muốn, tại trong hiện thực ta khả năng đánh không lại ngươi, ngược không chết ngươi, nhưng là chí ít ta có thể tại văn chương bên trong muốn làm sao ngược liền làm sao ngược!
Cho nên mới có bản này văn, bản này văn viết viết bỗng nhiên ta liền không tìm được cảm giác, ta nghĩ ta đến cùng là muốn viết thành HE đâu, vẫn là BE đâu, tốt xoắn xuýt, xoắn xuýt kết quả chính là như vậy kết cục OTZ
Đằng sau hẳn là sẽ có phiên ngoại, lấy Diệp Triêu cùng Diệp Nhan hai người thị giác, kỳ thật hai người cũng không có như vậy rác rưởi, chỉ là tại ABO trong thế giới thời điểm, thế giới kia giao phó bọn hắn một chút bọn hắn lúc đầu không có thiết lập.
Liền màu đỏ tím _(:з」∠)_
<Đây là lảm nhảm của editor ai đọc thì chính là yêu tôi rồi> Hoàn rồi các bạn ơi ratuyetvoi xincamon
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.