Chương 7: Dụ dỗ phạm tội.
Lục Sơ Dương dừng lại một chút, ánh mắt liếc một vòng lên bức tranh trên tay Yến Hồi Ôn. Cô vừa rồi đã vẽ lên trên giấy đường nét tổng thể rồi, mà bên cạnh, ông cụ không hề chớp mắt mà nhìn vào chằm chằm.
Ánh mắt tang thương mang theo tưởng niệm và ấm áp.
Lục Sơ Dương xua tay với cô, cũng không tiếp tục phản ứng với cô, tự xoay người đi.
Cho nên ý của anh đại khái là để cô cầm lấy găng tay, tiếp tục vẽ tranh? Suy nghĩ rối loạn của Yến Hồi Ôn vừa thông suốt liền dè dặt đeo găng tay lên. Đúng rồi, cô vỗ gáy một cái đột nhiên nhớ lại vẫn còn một chuyện lớn khác.
"Chờ, chờ một chú...." Cô lặng lẽ đuổi theo hai bước, "Chờ em một chút, được không?"
Lục Sơ Dương tỏ vẻ, còn có chuyện gì?
"Em quay lại ngay" Yến Hồi Ôn chỉ vào trong nhà, "Lập tức..." Cô quay đầu hai bước liền chạy vào trong, lúc trở lại trên tay cầm lấy một túi lớn bánh mì, còn có balo nhỏ của cô, bỏ lên trên bàn đá.
Lục Sơ Dương liếc nhìn hai giây, cười cười: "Làm gì vậy, cô gái nhỏ?"
"Đương nhiên là..." Cô nói một nửa, đem toàn bộ đồ vật đẩy ra ngoài,"Ăn cơm á! Em nghe nói các anh đang ở trong núi huấn luyện sinh tồn, không có nước với thức ăn, toàn bộ đều phải tự kiếm.”
Cái gì mà rắn, chuột đồng đều ăn, còn không nói đến bây giờ là mùa đông, cái gì cũng không có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-vi-mat-ong/3354478/chuong-7.html