Nhìn người đàn ông mặc đồ tây trước mặt, kỳ thật tôi chẳng nói nên lời.
Bỗng dưng rơi vào yên lặng, tôi không nói và có vẻ như anh ta cũng không có ý định nói.
“À…, ý là tôi có thể đi trước không…” Với không khí như thế làm cho tôi có cảm giác ngạt thở không có cách nào hít thở được, đôi tay siết chặt làn váy che lại đùi, ánh mắt có chút lơ lửng không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng anh ấy lại không nói gì, chỉ híp mắt đánh giá tôi.
Tôi cũng không biết rõ, chúng tôi chia tay đã gần một năm, anh ấy từ một học sinh nam bình thường bây giờ đã biến thành tổng giám đốc đang ký tên lên văn kiện để cho ra quyết định cuối cùng kia rồi.
“Vậy tôi đi trước…, phỏng vấn cũng đã xong rồi…” Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn, nhưng vẫn không nhìn vào anh, chỉ lui lại về phía sau rồi dự định quay ra ngoài.
Người mà mình từng nghiêm túc yêu chỉ cần nhìn lại một chút thì trái tim nơi lồng ngực này vẫn sẽ tiếp tục đập mạnh.
“Không được đi.”
Người đàn ông bỗng nhiên cất tiếng nói làm cho tôi đứng lại sững sờ ngay tại chỗ.
“Tôi không cho phép cô đi.”
Anh ấy đứng lên, với đôi chân dài ấy bước một bước là đã kéo gần khoảng cách của chúng tôi lại với nhau, tôi theo bản năng lùi về sau một bước để vẫn duy trì khoảng cách an toàn.
Nhìn thấy tôi kháng cự thì đầu tiên anh ấy hơi sửng sốt, sắc mặt sau đó cũng không tốt lắm, khoé miệng cong lên mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-truoc-khi-ngu/148632/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.