Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy
Người dịch: Khiết Lâm
Một chặng đường núi cũng không có hộ nhà nào, nhóm Vệ Hy ra roi thúc ngựa, đến giờ Tý thì tới nhà tổ Lưu gia.
Mục Hâm Kỳ bị giày vò hung ác suốt nửa đoạn đường, ngủ một giấc tận lúc đến nơi, vẫn mệt đến mức không mở nổi mắt.
"Thuyền xe vất vả, đại nhân vẫn nên đi nghỉ ngơi cho thỏa đáng, tiểu dân sẽ sai người lập tức chuẩn bị sương phòng!"
Vệ Hy nhìn nhìn Mục Hâm Kỳ vẫn đang dựa vào lòng mình, bèn đi theo Lưu Nghĩa.
Vốn Vệ Hy cũng không hề nghĩ rằng Lưu Nghĩa sẽ để lại đầu mối gì cho mình, thu xếp đâu vào đấy cho Mục Hâm Kỳ, rồi đi xem xét phòng ngủ của Tăng thị, quả nhiên sớm đã được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Lắc lư nghiêng ngả cả một ngày, Lưu Nghĩa cũng lộ vẻ mặt mệt mỏi, nhưng thấy Vệ Hy muốn đến đây tra xét, thì không còn quan tâm gì khác nữa, cùng với Xảo Doanh nhắm mắt theo đuôi đi sau Vệ Hy, hai mắt trợn trừng cứ như chuông đồng vậy.
Nghĩ đến việc sau khi Tăng thị chết, Lưu Nghĩa lập tức từ nhà tổ chạy trở về, gian phòng này bị niêm phong, nên vẫn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt còn sót lại.
Vệ Hy dạo quanh phòng một vòng, giương môi cười khẽ: "Lần này cực khổ cho ông chủ Lưu rồi, trời vừa sáng là chúng ta có thể lên đường hồi phủ."
Lưu Nghĩa vừa nghe, không thể tin nổi hít vào một hơi: "Vậy, vậy là xong rồi?"
Vệ Hy gật gật đầu.
Lưu Nghĩa rũ tay áo, trong lòng dù có bất mãn đi nữa thì cũng không dám nói ra.
Đi một ngày trời, nhìn lướt qua, chẳng phải là giày vò người ta sao...
Vệ Hy liếc hắn một cái, tâm tình rất tốt trở về phòng ôm Mục Hâm Kỳ ngủ bù một chút.
Lưu Nghĩa cùng Xảo Doanh nơm nớp lo sợ cả một đêm, ngày hôm sau hiện lên hai quầng thâm mắt, tinh thần cũng uể oải suy sụp.
Mục Hâm Kỳ thấy vậy, hỏi Vệ Hy: "Ngươi thẩm vấn bọn họ cả đêm à?"
Vệ Hy nắm lấy bàn tay nhỏ thơm mềm của nàng thỉnh thoảng nắn bóp gặm cắn, nghe thế thì đáp: "Đâu có, sao lại hỏi như vậy?"
Mục Hâm Kỳ hất hất cằm về phía hai người nọ, "Tại sao một đêm thức dậy giống như bị rút mất hồn thế kia?"
Vệ Hy cười lạnh một tiếng: "Có tật giật mình đấy thôi."
"Ngươi có chứng cứ rồi?"
"Mọi việc sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông."
"Cái gì mà gió đông?"
Vệ Hy nhìn dáng vẻ vô cùng hứng thú của nàng, ngẫm nghĩ một lát, nói: "Lại nói tiếp, gió đông này phải để nàng cực khổ đi mượn một chuyến rồi."
Mắt Mục Hâm Kỳ sáng rỡ, tựa như rốt cuộc mình cũng có đất dụng võ vậy, ngay lập tức đáp: "Mượn thế nào?"
Vệ Hy ghé vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình, con ngươi tròn xoe của Mục Hâm Kỳ híp lại, dáng vẻ hồ ly phúc hắc kia không hề kém cạnh Vệ Hy chút nào, cười hì hì nói: "Cứ giao hết cho ta!"
Đoàn người quay về phủ Cẩm Dương, Lưu Nghĩa thoái thác thân thể không khỏe, nhưng lại bị Vệ Hy trực tiếp giữ lại trong phủ Cẩm Dương.
"Vất vả mấy ngày nay, ông chủ Lưu vẫn nên ở lại nơi này tạm thời nghỉ ngơi đi, ngày mai bổn quan sẽ thăng đường thẩm án, lệnh phu nhân rất nhanh thôi sẽ được rửa sạch nỗi oan khuất rồi."
"Vâng, vâng..." Lưu Nghĩa ấp úng lên tiếng, sắc mặt trắng bệch, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi.
Xảo Doanh thấy tình thế không ổn, vẫn muốn bo bo giữ mình, Vệ Hy híp mắt cười, cao thâm khó dò, "Lão gia nhà ngươi rời khỏi ngươi, không thể được, dẫn người xuống dưới, trông coi trái phải, dẫu sao "trộm" vẫn chưa sa lưới, bị diệt khẩu thì không hay cho lắm đâu."
Lưu Nghĩa nhớ đến chuyện này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Ngắn ngủi một đêm, Lưu Nghĩa cảm thấy còn dài hơn cả một năm đằng đẵng.
Đợi đến khi trời sáng tỏ, phủ Cẩm Dương đánh trống thăng đường, đã có bách tính vây quanh cửa lớn.
Mục Hâm Kỳ lén lút trốn dưới công án[1], đánh ngáp một cái định nghe phân xử, sáng nay nếu không phải nàng thức sớm chạy nhanh, nhất định sẽ lại bị tên nam nhân hư hỏng bụng đầy ý xấu kia đè xuống làm một trận rồi, thiệt thòi cho nàng đêm qua còn giúp hắn vào Lưu phủ trộm vật chứng, trở về không thấy đến nửa câu thăm hỏi ôn tình, vậy mà lại giày vò nàng, cầm thú!
"Uy-- vũ-- "
Gậy công sai[2] gõ một cái, Lưu Nghĩa và Xảo Doanh cả đêm không thể nghỉ ngơi, dần dần trở nên tiều tụy, bị truyền lên công đường.
[1]公案 - công án

[2]水火棍 - thủy hỏa côn

Vệ Hy ngồi sau án, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhìn thấy Lưu Nghĩa luồng tà hỏa càng dâng trào. Hung hăng vỗ xuống khối gỗ kinh đường[3] trong tay, chấn động đến mức hai người kia cùng lúc giật mình hoảng sợ, ngay cả Mục Hâm Kỳ đang trốn dưới bàn cũng phải hết hồn, âm thầm cười trộm tên nam nhân này dục cầu bất mãn nên nổi giận rồi.
[3]惊堂木 - kinh đường mộc

Nhìn nhìn quan phục sẫm màu rũ xuống bên chân, trong lòng Mục Hâm Kỳ nổi lên ý xấu, lặng lẽ ngồi dậy, ngón tay nhỏ dài dọc theo cẳng chân của nam nhân chậm rãi bò lên trên.
Vệ Hy ngẩn ta, tiếp đó thì híp mắt lại, lúc nói chuyện cũng phải cắn răng nghiến lợi.
"Lưu Nghĩa, ngươi cùng nha hoàn tư thông, mưu hại chính thê, đáng bị tội gì?"
"Oan uổng quá đại nhân!"
Kiềm nén một bụng dục hỏa, Vệ Hy cũng không muốn đôi co qua lại thêm với hắn ta, lập tức truyền Ngỗ tác vào.
Ngỗ tác nói rõ nguyên nhân cái chết của Tăng thị từng chút một, trong tay cầm một hộp vuông, nói: "Đại nhân, hương này có công dụng thúc tình, dùng lửa đốt lên mới có hiệu quả, mà chỉ hữu hiệu đối với nam nhân. Nhưng liều lượng cũng vô cùng mạnh, một đoạn có thể đốt cả đêm, mùi thơm nồng đậm, hồi lâu không tan, hiệu dụng cũng kéo dài rất lâu."
Vệ Hy nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lưu Nghĩa, cười nói: "Ngươi thấy thứ này quen mắt chứ?"
Lưu Nghĩa hoảng sợ nói không nên lời.
"Hương này lấy từ trong phủ ngươi, trên người Tăng thị và trong gian phòng mà nàng ta chết đều có mùi thơm của loại hương này, ngươi giải thích thế nào?" Vệ Hy một phát ném hộp hương vào người Lưu Nghĩa, nét mặt hết sức nghiêm nghị, "Ngươi sẽ không thể nào nghĩ đến, Tăng thị không phải chết vì một đao kia của ngươi, mà là chết vì thúc tình hương!"
Lưu Nghĩa lau lau mồ hôi lạnh thấm ướt gương mặt, chán nản ngồi bệt trên đất, nhưng rồi lại giãy giụa kêu gào, giống như người bệnh sắp hấp hối vậy: "Đại nhân! Đại nhân minh xét! Là con tiện tỳ đó câu dẫn ta! Dùng hương này mê hoặc ta, sau đó giết chết phu nhân của ta!"
Vệ Hy cười lạnh, tên nam nhân này vừa phong lưu lại vô tình, trong nháy mắt đã có thể phụ bạc tình nhân kề da chạm thịt với mình, thật buồn cười cũng thật đáng thương.
Ngược lại Xảo Doanh, đại khái biết rõ không thể thoát khỏi pháp võng, từ đầu đến cuối không nói một câu, nhìn Lưu Nghĩa phát rồ bên cạnh, giống như một người qua đường vậy. Thấy hắn ta đẩy mình ra, cũng chỉ cười giễu một tiếng, đã không còn dáng vẻ nhút nhát sợ sệt kia nữa.
"Không sai, là ta đâm Tăng thị một đao, ai bảo lão gia nhà ta đã đáp ứng ta, đợi Tăng thị chết sẽ lập tức nâng ta lên làm đại phòng chứ." Xảo Doanh vuốt vuốt hai bên tóc mai, nói đến vô cùng hiển nhiên, "Làm hạ nhân, cả đời đều bị người khác giẫm dưới lòng bàn chân, làm trâu làm ngựa, một khi có cơ hội bay lên, há có thể bỏ qua? Ta là một tục nhân, chỉ biết thấy lợi quên nghĩa."
Lưu Nghĩa thấy nàng ta dễ dàng thừa nhận, vẫn cho rằng bản thân có thể chối bỏ tội lỗi, cũng mặc kệ có mất mặt hay không, hung hăng đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Xảo Doanh.
Vệ Hy thật sự kinh phục sự vô liêm sỉ của hai kẻ này, đang định quở trách Lưu Nghĩa, cơ thể bỗng nhiên chấn động, buồn bực rên lên một tiếng, suýt nữa thì thất thố, trong lòng âm thầm cắn răng mắng một tiếng yêu tinh.
Chỉ vì Mục Hâm Kỳ dưới bàn chẳng biết lúc nào đã cởi bỏ đai lưng của hắn, bàn tay mềm yếu không xương vươn vào đũng quần, nắm lấy cự long vốn đang ngủ say, không có quy tắc gì cả mà sợ loạn, trong chốc lát đã biến thành nhất trụ kình thiên.
Vệ Hy hít vào một hơi thật sâu, một tay chộp lấy bàn tay đang làm loạn, trên mặt vẫn có thể tiếp tục bình tĩnh xử án.
Mục Hâm nghe những lời nói rành mạch phân minh của hắn, cảm nhận được dục vọng nhảy lên trong lòng bàn tay thì thấy rất thú vị, bình thường tên này đều giữ dáng vẻ tự kiềm chế thanh tâm quả dục, thật ra lại vô cùng tà mị phúc hắc, cũng không biết nàng phải ăn bao nhiêu thiệt thòi rồi.
"Xem ngươi có thể nhịn được đến mức nào!" Mục Hâm Kỳ cười trộm, động tác trong tay không ngừng, dọc theo bên trong đùi vuốt ve ma sát, thỉnh thoảng khiêu khích cây gậy to sớm đã dựng thẳng, đâm chọc hai túi tròn no đủ phía sau, những sợi lông thô cứng cọ vào lòng bàn tay, hơi hơi ngứa ngáy, lây dính mùi xạ hương nam tính.
Mục Hâm Kỳ ghé vào giữa hai đùi Vệ Hy, mượn nhờ chút ánh sáng chiếu vào qua khe hở, cố nén xấu hổ, hết sức tò mò, cẩn thận nghiên cứu tên đại gia hỏa nằm trong tay mình. Chỉ cảm thấy cấu trúc cơ thể của nam nhân vô cùng kỳ quái, giữa bộ lông đen như mực dựng thẳng một thứ đồ vật chỉ cần chạm vào là cứng rắn, thường ngày mặc quần thế nào nhỉ? Đặt ở bên trái hay là bên phải? Chẳng phải sẽ cộm lắm sao...
Vệ Hy lắng nghe Xảo Doanh thuật lại tình hình lúc đó, nhưng còn mình thì lại khó bảo đảm. Phân thân cứng thẳng bị bàn tay mềm mịn vuốt ve đùa nghịch, vừa đau khổ lại vừa ngọt ngào, thật là ép người ta phát điên.
Mục Hâm Kỳ lại một lòng một dạ nhìn đến nghiện, ngắm nhìn vật thô dài gân xanh uốn lượn trong tay mình, trong cơ thể cũng cồn cào dậy sóng, lặng lẽ thấm ướt hoa huy*t non mềm.
Mục Hâm Kỳ buồn phiền ưm một tiếng, thân thể sớm đã bị Vệ Hy khai phá, giống hệt như nam châm vậy, bị hắn hấp dẫn, chỉ cần trêu chọc một chút đã động tình.
"Đáng ghét..." Mục Hâm Kỳ đỏ mặt mắng một tiếng, theo bản năng siết chặt côn th*t trong tay.
Vệ Hy âm thầm hít một hơi, xanh mặt bóp tay vang lên tiếng lộp cộp, bàn tay duỗi xuống dưới bàn vội vàng cạy bàn tay của Mục Hâm Kỳ.
Nha đầu chết tiệt này muốn bóp nát hắn hay sao!
Hết chương 13.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.