Tộc trưởng Đào Trường Diệu mang theo mười mấy thôn dân khiêng cây thang xuống núi. Muốn đi qua bẫy rập dưới chân núi thì cần tới thang này. Lúc tới nơi ông chỉ thấy đám trai tráng đang hưng phấn vung vũ khí vây quanh mấy tên phỉ tặc còn sống sót. Đào Trường Diệu dẫn mọi người tới, thế là không biết ai hô lên mà mọi người đều tản ra nhường đường cho ông đi qua.
Tên cầm đầu tuy đã bị trói lại như bánh chưng nhưng vẫn kiêu ngạo dữ tợn cười mắng: “Đám chân đất các ngươi còn không nhanh thả ta ra, nếu không chờ viện binh tới sẽ giết sạch các ngươi, cướp lương thực và đốt hết! Ha ha! Sợ rồi sao?! Sợ thì mau thả ta ra, tới khi ấy ta sẽ cho các ngươi được toàn thây!”
Đào Trường Diệu là anh nông dân thành thật, chỉ biết trồng trọt, quản lý thôn dân, bảo vệ Đào gia thôn. Hiện giờ có một đám sài lang tới đây, không chỉ muốn cướp lương thực còn muốn giết người trong tộc thì dù là người thành thật cũng không nhịn được. Ông cười lạnh nói: “Viện binh thì sao? Đám phỉ tặc các ngươi giết nhiều người ở Thục Châu như thế, một thôn già trẻ chúng ta dù chết cũng phải liều mạng một phen, giết một kẻ là đòi vốn, giết hai kẻ coi như lãi! Ngươi đừng chờ viện binh gì nữa, vì hiện tại chúng ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Những kẻ khác thấy đám nông dân này bị chọc giận thì nhanh chóng xin tha: “Các vị hảo hán xin tha mạng! Căn bản không có viện binh đâu, đừng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410650/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.