Tam Bảo và Tứ Bảo mang theo bọn nhỏ chơi trò diều hâu quắp gà con thế là Trường Phú và Trường Quý phải thay thế giúp ngắm xem câu đối đã chỉnh tề chưa. Hai nhà cũ mới đều dán đầy câu đối, sau đó Ân Tu Trúc lại viết thêm một ít rồi cùng mang tới dán ở Ân gia và Phan gia. Tuy bữa cơm đoàn viên ngày trừ tịch ăn ở Đào gia nhưng nhà mình vẫn phải có câu đối xuân mới tốt.
Đào Tam gia đã lớn tuổi nên không thích nhúc nhích mà chỉ nằm trên ghế phơi nắng. Phan chưởng quầy ít hơn ông 8 tuổi cũng ngồi bên cạnh hút thuốc tán gẫu. Ông ấy nhìn Đào gia con cháu mãn đường thì cực kỳ hâm mộ, trong lòng nghĩ thầm: Kiếm nhiều bạc cũng có ích gì? Bạc không tiêu được thì gọi gì là bạc, cứ nằm ở đó lạnh băng, đâu thể bằng con cháu đầy nhà thế này được!
Phan chưởng quầy vẫn luôn dõi theo Bân Bân. Đứa nhỏ này lớn lên quá giống người nhà họ Phan, lão nhị Duệ Duệ lại có bộ dáng người nhà họ Đào, lão tam Kỳ Kỳ lại là con gái, nhìn cũng giống người nhà họ Đào nhiều hơn. Phan chưởng quầy hoàn toàn bị cháu ngoại câu hồn, mấy năm nay ông ở hẳn tại Đào gia thôn, mỗi ngày đều có thể thấy Bân Bân. Cuộc sống của ông ấy cũng dần trở nên ngập tràn hy vọng, những bệnh tật tích từ thời trẻ cũng khỏi nhiều.
Đào Tam gia đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Phan chưởng quầy, nhưng nói thế nào thì đây cũng là chắt trai của ông, có được nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410641/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.