Đào thị nhanh chóng ra khỏi nhà và bĩu môi tố khổ với Đào Tam gia đang ngồi trong sân: “Ông nội, cháu đã nói không có vấn đề gì rồi mà nhị ca cứ đòi bắt mạch, thật đúng là biết lăn lộn người khác!”
Đào Tam gia đang vui tươi hớn hở ăn bánh trung thu Ngũ Bảo mang về lại nghe cháu gái làm nũng tố khổ thì cười nói: “Nhị ca con cũng thương con thôi. Con đừng có mà vớ vẩn, bình thường muốn gặp lang trung khó thế nào, phải tới tận Phùng gia thôn mời, nếu bệnh nặng còn phải đi qua vài ngọn núi tới trấn trên tìm người. Hiện tại tụi bây đúng là ở trong phúc mà không biết. Cái con khỉ Tam Bảo kia chẳng chịu uống thuốc gì còn con thì nhõng nhẽo kén cá chọn canh!”
Đào thị vừa nghe ông nội nói mình nhõng nhẽo thì lập tức hét lên không phục: “Ông nội, cháu nhõng nhẽo lúc nào!”
Đào Tam gia cười mắng: “Gả chồng xong là nhõng nhẽo, ba ngày hai bữa Ngũ Bảo lại đi thăm con nhưng mỗi ngày chỉ thấy con ngồi đó chờ ăn uống, chuyện gì cũng để Tu Trúc đi làm!”
Đào thị lập tức trợn mắt với Ngũ Bảo và hừ hừ: “Được lắm Ngũ Bảo, không phải đệ không thích anh rể hả? Sao lại thành đệ nói xấu ta vậy!”
Ngũ Bảo nghiêm trang nói: “Đệ chỉ có gì nói đó, việc nào ra việc ấy!”
Đào thị tức giận giả vờ định véo mặt tên kia nhưng hắn vội chôn mặt vào ngực ông nội thế là nàng cả giận: “Ngũ Bảo, đệ bao nhiêu tuổi rồi còn thế hả?”
Đào Tam gia cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410619/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.